Người tôi thích, giờ đã thầm thương người khác mất rồi
Tôi thích cậu, thích chàng trai có bóng lưng đơn độc ấy. Tôi gói ghém tình cảm này sâu trong tim mình, đến độ chính bản thân tôi cũng ngạc nhiên vì sao mình lại kìm nén tốt như vậy. Không phải ngẫu nhiên tôi ôm trọn bóng hình cậu để rồi khắc sâu trong tâm trí. Nhiều lúc, tự hỏi, thế nào là thích? Tôi không biết! Tôi chỉ biết, vào buổi chiều hôm ấy, trời lộng gió, tôi bất chợt ngẩn ngơ quay đầu lại nhìn cậu, cũng vừa vặn cậu quay đầu lại thấy tôi, ánh mắt hai ta chạm nhau. Và hai ta cùng ngượng ngùng, vội vàng quay đi. Và, khi ấy, tôi biết, trái tim tôi rung động rồi. Đó là lần duy nhất cậu nhìn về phía tôi. Song, chẳng còn lần nào khác nữa.
Tôi cứ ngốc nghếch với những cảm xúc bộn bề chẳng thể gọi tên. Tôi ngân nga những nốt rung động non tơ với niềm tin về một ngày người ấy cũng thích mình. Những trang thơ, trang nhật ký dày đặc nét chữ chỉ viết về riêng bản thân cậu ấy. Những cảm xúc rối ren, những tâm tư giấu kín, những bâng khuâng mong mỏi mà chẳng thể cất thành lời. Tôi thích cậu, thích một cách âm thầm và lặng lẽ, cứ để thứ tình cảm mộng mơ này tự nhiên nảy mầm.
Dài thật dài những vụng trộm yêu thương tôi lén lút trao cậu mà cậu chẳng hay. Tôi gửi lời đến cánh chim én xa xôi, để nó chao liệng giữa bầu trời xuân trong xanh, rải rác những xao động tinh khôi thuở học trò xuống cánh đồng bình yên, êm ả, đậu nhẹ trên vòm cây, trên cánh hoa phượng lưu luyến rời cành, trên bóng lưng người con trai đơn độc.
Tôi bên cậu lâu như vậy, với tư cách là một người bạn. Ngồi bên cậu, lâu thật lâu, lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười của cậu, đôi khi khúc khích cười vì vài câu nói ngu ngơ, và cả người tôi lâng lâng, tựa rằng chân chẳng thể chạm vào mặt đất. Đan xen giữa những tâm tình ngổn ngang là mấy đoạn tự thoại ngốc xít, tự bản thân mình huyễn hoặc vẽ nên khung cảnh tôi và cậu nắm tay nhau thật chặt đi trên một con đường đầy nắng. Nắng trải dài, và hồn tôi xao xuyến. Tôi thấy tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi, hai ta không nói nhưng ánh mắt trao nhau những yêu thương say đắm, nồng nàn,… Tôi say, tôi đang say… Tôi cứ mải mê nghĩ, mải mê hoài, mà thực tế chẳng vậy. Và rồi hụt hẫng như đứa trẻ, đã đưa tay ra với viên kẹo nhưng chẳng thể ngờ nó rớt xuống đất. Cảm giác thật trống rỗng, như một thứ gì đó vô cùng quan trọng nhưng chẳng bao giờ là của mình.
Tôi và cậu đều là những kẻ từng mất đi một thứ rất quan trọng. Trong tôi và cậu đều có một quá khứ riêng dành, một lỗ hổng không tên, đều đau, đều có thể cảm thông cho nhau, hiểu hết, mà chưa ai dám chạm vào nỗi đau xót ấy của nhau, vỗ về và xoa dịu những thương tổn kéo dài theo thời gian. Tôi cứ khư khư giữ chặt nỗi đau ấy như ôm một cây xương rồng đầy gai nhọn, vì sợ rằng buông ra sẽ là cảm giác cô đơn và trống vắng, mặc kệ quanh mình là những vết đau nham nhở. Còn cậu, cậu đã cất giữ nó thật lâu, có khi đã quên lãng mất rồi, lâu lâu trái tim đau nhói thì lôi ra, ngắm nghía một hồi, rồi thôi. Nhưng cậu vẫn cứ luẩn quẩn, vẫn cứ bơ vơ, sợ rằng tổn thương nên không muốn thích ai cả.
Tôi và cậu đều hiểu nhau. Đôi lúc bên nhau chuyện trò như hai kẻ cô đơn gặp được tri kỉ. Tôi cứ ngỡ mình có thể tiến thêm bước nữa. Nhưng không. Cậu tâm sự với tôi, tin tưởng tôi, coi tôi cùng lắm là người bạn thân, không hơn không kém. Tôi biết tất cả mọi thứ về cậu, gia đình, sở thích, sở trường, môn học ưa thích,… nhưng cậu hầu như không biết mấy về con người tôi. Trên messenger, những đoạn hội thoại dài đằng đẵng, vậy mà ở ngoài, hai ta chẳng nói với nhau được mấy câu. Tôi bẽn lẽn, còn không biết cậu thì sao?
Hóa ra, cậu thích người khác mất rồi. Cậu tâm sự với tôi về cô gái ấy, tôi cũng nén đau mà làm quân sư cho cậu. Tôi gạt bỏ trái tim mà nghe theo lí trí, giúp cậu và cô ấy thành đôi. Từ lúc đó, ở ngoài, cậu nói chuyện với tôi nhiều hơn, mà tôi chẳng vui chút nào. Tôi luôn mong chờ điều này, nhưng tôi ghét cái cách cậu đến nói chuyện với tôi chỉ vì cô ta. Nó như một nỗi đau âm ỉ mà chẳng thể nói thành lời. Khi nói về người con gái ấy, gò má cậu cứ mặc tâm mà ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh, đẹp đến nỗi nao lòng. Đó là đôi mắt dành cho người mình thích, chứ không phải là dành cho bạn bè. Hai tiếng “bạn bè” nghe thật mỉa mai làm sao…
Tôi nhớ cậu! Không phải là nỗi nhớ thường xuyên. Chỉ là lúc nào tôi rảnh, tôi ngắm cậu, ngắm bóng lưng đơn độc luôn ở phía trước tôi ấy, thì tôi nhớ. Nếu tôi bảo tôi nhớ cậu nhiều lần, rất nhiều, thì không biết có ai có đếm được bao lần tôi xao xuyến nhìn cậu không nhỉ? Tâm hồn tôi treo ngược cành cây, mông lung nghĩ về cậu, về ngày cậu và cô ấy thành đôi, rồi thở dài, một tiếng thở dài đầy luyến tiếc. Người tôi thích, giờ đã thầm thương người khác mất rồi…
Thế nào là thích một người mà không dám nói ra? Là tôi thích cậu, nhưng khi hai ta lướt qua nhau, chỉ có tôi thơ thẩn quay đầu lại mà ngây ngốc ngắm cậu, còn cậu chỉ biết hướng về phía trước thôi. Đến cuối cùng, tôi thích cậu như thế, cậu chẳng biết, người ngoài cũng chẳng biết, chỉ có bản thân tôi biết mình thích cậu đến nhường nào, chỉ có bản thân mới đếm được bao nhiêu lần vì cậu mà ngoảnh đầu lại.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/nhung-loi-thuong-chang-the-noi-Slb2wcSjesfex.html