Người bạn của mùa hè
Mùa hè năm ấy, khi bố mẹ bận công tác xa, tôi được gửi về quê nội ở Quảng Ngãi. Ngôi làng nhỏ nằm giữa đồng ruộng bát ngát và bên dòng sông hiền hòa. Nhà bà nội mộc mạc, chẳng có những tiện nghi hiện đại, càng không có các thiết bị điện tử thông minh như ở thành phố. Lúc mới về, tôi thấy chán nản vô cùng. Cái cảm giác bị cắt rời khỏi trò chơi, phim ảnh và bạn bè nơi phố thị khiến tôi chỉ mong sớm được quay lại thành phố.
Thức ăn ở quê cũng khiến tôi ngạc nhiên. Những bữa cơm bà nấu chỉ đơn giản với canh rau, vài con cá đồng và bát cơm trắng. Thế nhưng hạt gạo quê nơi đây lại có vị ngọt ngào và thơm lạ lùng, khác hẳn với những món ăn cầu kỳ nhiều gia vị ở thành thị. Tôi không biết diễn tả ra sao, chỉ thấy dường như trong từng hạt cơm ấy có cả hương đồng gió nội, cả mồ hôi của người nông dân lam lũ, và một chút gì đó ấm áp, khó tả đến mức tôi cứ muốn ăn mãi. Phải nói thật với bạn đọc điều này, lúc đầu khi mới đặt đôi chân đến đây, tôi rất sợ phải ăn những món ăn từ đồng ruộng. Bởi khi đi đến lớp, tôi thường nghe bạn bè xung quanh bảo người quê thường rất thích ăn mắm và các món ăn ấy rất nhạt. Thế nên trong cái nghĩ của tôi lúc bấy giờ cũng chẳng mấy ấn tượng gì với đồ ăn của nơi đây.

Một buổi chiều nọ, khi tôi đang ngồi trên chiếc giường tre ở gian nhà trước, lặng lẽ nhìn đàn gà tung tăng bới mối ngoài vườn, thì bỗng nhiên có một cậu trai chạy vội vào tìm bà tôi. Vừa bước vô nhà, thấy tôi, cậu có vẻ ngạc nhiên lắm rồi cất tiếng hỏi:
– Bạn là ai thế?
Tôi mỉm cười đáp ngay:
– Tôi là Phú cháu của bà, từ thành phố mới xuống đây nghỉ hè.
Đó chính là lần đầu tiên tôi gặp Hậu. Ban đầu, thật ra tôi chỉ mong có một người để trò chuyện cho đỡ buồn, bởi ở cái nơi hiu quạnh này, nếu chỉ quanh quẩn với bà thì cũng chẳng còn nhiều chuyện để nói. Tôi vẫn thấy mình thuộc về thành phố, nơi có vô số niềm vui mà ở đây chẳng thể nào tìm thấy.
Nhưng rồi, từ những buổi trò chuyện ngắn ngủi ban đầu, Hậu bắt đầu rủ tôi sang nhà cậu chơi. Có khi, hai đứa cùng nhau đi dạo trên con đê đầu làng, ra đồng thả diều, ra bờ sông câu cá, hay len lỏi theo con đường mòn rợp bóng tre xanh. Không biết từ khi nào, chúng tôi đã trở nên thân thiết, quấn quýt chẳng rời.
Tôi kể cho Hậu nghe những câu chuyện trong sách, những điều thú vị về thành phố và khoa học. Ngược lại, Hậu dạy tôi cách buộc diều sao cho bay cao, cách lội ruộng không sợ lún, và cả cách nhìn trời mà đoán được chiều nay có mưa rào hay không. Tình bạn lớn dần theo từng buổi sớm, buổi chiều, cho đến khi chúng tôi chẳng thể thiếu nhau trong những ngày hè.
Hai tuần trôi qua nhanh hơn tôi tưởng. Ngày bố mẹ trở lại đón, nhìn cánh đồng vàng óng dưới hoàng hôn, tôi bỗng thấy lòng mình nặng trĩu. Tôi không còn muốn rời xa nơi tưởng chừng buồn tẻ ấy nữa. Bởi giờ đây, Quảng Ngãi đã trở thành miền ký ức thân thương, in dấu tình bạn trong trẻo và ấm áp với Hậu.
Và thật lạ, từ mùa hè ấy trở đi, mỗi khi có kỳ nghỉ dài ngày, tôi lại muốn trở về nơi này. Về với bà, về với cánh đồng xanh mướt, về với những bữa cơm trắng thơm hương gạo mới, để tạm xa thành phố ồn ào và những thiết bị điện tử lạnh lẽo. Chính ở nơi đây, tôi lần đầu biết đến cánh diều chao lượn giữa trời, biết đến ruộng khoai, ruộng ngô, và cảm giác tự do khi chạy dọc theo con đê gió lộng. Chính nơi đây đã dạy tôi yêu hơn sự giản dị, và thấy rằng Việt Nam đẹp không chỉ ở những gì xa hoa, mà đẹp nhất ở sự bình yên, trong trẻo đến lạ kỳ.
Mùa hạ ấy, cùng với tình bạn ấy, sẽ mãi là một bản nhạc êm đềm trong ký ức của tôi – bản nhạc chỉ cần nhớ lại thôi, lòng đã thấy an yên và dịu ngọt.

Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nguoi-ban-cua-mua-he-nw249379.html
