Mình có buộc phải trở thành ai đó không?

00:24' 16-09-2025
Chúng ta gọi đó là “áp lực phải trở thành ai đó”. Một nỗi lo âm thầm nhưng rất thật. Một cuộc đua vô hình mà chẳng ai buộc ta phải tham gia, nhưng nếu đứng ngoài, ta sợ sẽ bị quên lãng, bị tụt lại, bị xem là thất bại.


    Trong một thế giới đầy kỳ vọng và ánh nhìn, nhiều người trẻ cảm thấy áp lực phải trở thành “ai đó” – phải thành công, nổi bật, được công nhận. Ta gồng mình để theo kịp, để không bị lạc lại giữa dòng đời hối hả, dù đôi khi chẳng biết mình đang sống cho ai. Nhưng rồi, ta nhận ra: không cần phải rực rỡ mới là đáng giá. Chỉ cần sống tử tế, đủ đầy với chính mình, là đã đủ để hiện diện một cách có ý nghĩa trên cõi đời này. Bởi lẽ, không ai cần phải tỏa sáng mới xứng đáng được yêu thương.

    Có những đêm nằm xuống, lòng tôi ngổn ngang một câu hỏi:

    Mình là ai… nếu không phải là một người giỏi giang, nổi bật, được ngưỡng mộ?

    Chúng ta đang sống trong một thế hệ khao khát thành tựu. Ở cái tuổi đôi mươi, mỗi ngày mở điện thoại ra là một lần nhìn thấy ai đó vừa đạt học bổng danh giá, có công việc mơ ước, đi du lịch ở một đất nước xa xôi hay khoe chiếc phòng mới thuê xinh như trong phim. Còn mình, vẫn đang loay hoay với bản thân, với tương lai, với nỗi sợ “không là gì cả”.

    Chúng ta gọi đó là “áp lực phải trở thành ai đó”. Một nỗi lo âm thầm nhưng rất thật. Một cuộc đua vô hình mà chẳng ai buộc ta phải tham gia, nhưng nếu đứng ngoài, ta sợ sẽ bị quên lãng, bị tụt lại, bị xem là thất bại.

    Tuổi trẻ bây giờ dường như không còn không gian để “bình thường”. Nếu bạn sống chậm, người ta bảo bạn lười. Nếu bạn lặng lẽ, người ta gọi bạn là mờ nhạt. Nếu bạn chọn một con đường yên ổn, người ta sẽ hỏi: “Thế không mơ ước gì sao?” Cả thế giới dường như đang nói với bạn rằng: muốn tồn tại, phải toả sáng.

    Và thế là chúng ta bắt đầu gồng mình. Gồng để giỏi hơn. Gồng để “có gì đó để đăng lên”. Gồng để vừa cười vừa che đi những đêm dài trằn trọc vì không biết mình đang sống cho ai. Chúng ta trở thành phiên bản tốt nhất trên mạng, nhưng là phiên bản tàn tạ nhất khi đêm về.

    Tôi cũng từng như thế. Từng hoảng sợ khi nhìn bạn bè xung quanh đều có gì đó hơn mình. Từng cảm thấy bản thân nhỏ bé, tầm thường, và vô nghĩa. Nhưng rồi có một ngày, khi quá mệt để cố gắng, tôi ngồi lặng dưới tán cây già trong công viên – nơi không ai biết tôi là ai, không ai chờ tôi thành công, không ai quan tâm đến CV hay chỉ số theo dõi. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi cảm thấy được là chính mình – một người không cần phải chứng minh điều gì để xứng đáng với sự tồn tại của mình.

    Và tôi bắt đầu hiểu ra:

    Không ai sinh ra để trở thành “ai đó” trong mắt người khác. Chúng ta sinh ra, đơn giản là để sống – với một trái tim đủ đầy, một tâm hồn thật thà, và một cuộc đời không nhất thiết phải rực rỡ, nhưng nhất định phải có ý nghĩa.

    Bạn không cần trở thành ánh sao để được yêu thương.

    Một ánh lửa nhỏ cũng đủ ấm lòng ai đó giữa mùa đông.

    Bạn không cần nổi bật.

    Chỉ cần sống tử tế, lặng lẽ, như cơn gió mát lành giữa trưa hè cũng đã đủ quý giá trong cuộc đời vốn dĩ quá ồn ào này.

    Chúng ta không cần ai công nhận mình mới được sống. Mỗi ngày thức dậy, còn được hít thở, được yêu thương, được học cách làm một người tốt hơn hôm qua – thế là đủ.

    Nên nếu một ngày nào đó bạn thấy kiệt sức vì phải “trở thành ai đó”, hãy dừng lại. Nhắm mắt, đặt tay lên tim và hỏi: Mình đã từng tự hào về chính mình chưa – khi không có ánh nhìn, không có thước đo, không có mạng xã hội?

    Nếu câu trả lời là “có”, thì bạn đã là một điều rất đẹp rồi.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Infiniti Property Corporation Vùng: Melbourne. Phone: 9086 3999
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/minh-co-buoc-phai-tro-thanh-ai-do-khong-nw248952.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ