Mắt tôi nhòe đi khi đọc bài văn con viết: "Bố em là người rất bận rộn ...
Ra trường đi làm được 2 năm tôi cưới vợ. Thương con cái, không muốn con bị áp lực trong việc kiếm tiền mua nhà, bố mẹ tôi đã vét sạch tiền tiết kiệm góp vào cho vợ chồng tôi mua một căn chung cư trong thành phố.
Thời gian đầu mới cưới cuộc sống thật ngọt ngào, vợ chồng tối ngày có nhau. Hơn một năm sau vợ hạ sinh con gái đầu lòng, cả nhà ai cũng vui mừng.
Có tiếng khóc cười của con trẻ, nhà cửa rộn ràng hơn hẳn. Nhưng song song với đó là áp lực kinh tế. Thời buổi bây giờ nuôi một đứa trẻ đâu dễ dàng, tiền sữa bỉm rồi tiêm phòng, có mũi tiêm còn hơn cả triệu bạc. Vợ thì ở nhà chăm con nên gánh nặng tài chính đổ lên vai tôi.
Đi làm thuê được mấy đồng lương còm cõi, không đủ chi tiêu nên sau khi suy nghĩ kỹ tôi quyết định nghỉ việc, cùng bạn bè khởi nghiệp. Thời gian đầu thật sự rất khó khăn. Vào thời điểm đó, phần lớn thời gian tôi đều ở trên công ty, về đến nhà đã là nửa đêm, vợ con đi ngủ hết rồi. Thành ra, tôi chẳng có thời gian cho vợ con nữa.
Vì chuyện này mà hai vợ chồng thường xuyên xảy ra cãi vã. Nhưng tôi làm lụng vất vả để kiếm tiền thế này là vì ai chứ? Vậy mà vợ không hiểu, không lâu sau thì đòi ly hôn với tôi.
- Em không cầu mong giàu sang phú quý, em chỉ muốn một cuộc sống bình bình đạm đạm, vợ chồng con cái quây quần bên nhau. Chứ anh lúc nào cũng chỉ có công việc, coi nhà như cái nhà nghỉ, con cả ngày không thấy mặt bố, em không chịu được cảnh này.
Tôi giải thích thế nào vợ vẫn nhất quyết ly hôn. Tức giận, tôi ký đơn luôn.
- Được, ly hôn thì ly hôn. Sau này cô sẽ phải hối hận vì bỏ tôi.
Vợ giành quyền nuôi con gái. Muốn chứng tỏ bản thân, muốn thành công khiến vợ cũ hối hận, tôi lao đầu vào công việc.
Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sau 2 năm công việc kinh doanh của công ty tôi ngày càng phát triển, doanh thu ngày càng tăng. Khi định khoe vợ cũ, tôi mới biết cô ấy sắp tái hôn.
Vài ngày trước khi vợ cũ tái hôn, tôi hẹn gặp riêng cô ấy. Gặp tôi, cô ấy tự nhiên chào hỏi tôi như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại, còn tôi thì thấy chua chát trong lòng.
Sau một hồi trò chuyện, tôi rút một phong bao đựng 300 triệu đưa cho vợ cũ và chúc cô ấy có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Sở dĩ tôi đưa số tiền lớn như vậy vì có 2 lý do: một là tôi muốn dằn mặt vợ cũ, chứng minh cho cô ấy thấy nay tôi đã thành công như thế nào, hai là trước giờ tôi chưa chu cấp cho con gái nên nay gửi số tiền đó coi như bù đắp.
Trước khi vợ cũ tái hôn, tôi đã hẹn cô ấy đi ăn và đưa tiền mừng cưới. (Ảnh minh họa)
Chần chừ hồi lâu, vợ cũ vẫn nhận lấy, trước khi rời đi không quên cảm ơn tôi. Nhưng đi được vài bước, cô ấy lại quay lại và đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ. Mở ra, bên trong tôi thấy có một tờ giấy, là bài văn con gái viết về bố:
“Bố em là người rất bận rộn. Bố lúc nào cũng về nhà rất muộn. Bố không chơi với em, không dạy em học. Sinh nhật em bố cũng không về thổi nến cùng. Nghe các bạn khoe được bố làm ngựa cho cưỡi, đưa đi chơi công viên, nhà bóng em ghen tị lắm. Em cũng muốn được như vậy…”
Mắt tôi nhòe đi khi đọc bài văn con viết. Bên trong chiếc túi còn có nhiều bức ảnh chụp con gái, từ khi con mới lọt lòng đến lúc lẫm chẫm biết đi rồi vào tiểu học.
Ngắm nghía từng tấm ảnh, tôi bật khóc hối hận đến tột cùng. Tôi đã bỏ lỡ tuổi thơ của con. Tôi cứ mải mê chạy theo đồng tiền, cứ nghĩ chỉ cần mang về thật nhiều tiền là vợ con sẽ hạnh phúc, có cuộc sống sung sướng.
Nhưng, thực tế đâu phải như vậy. Đến lúc này tôi mới nhận ra tiền tuy quan trọng, song cũng cần sắp xếp thời gian dành cho gia đình. Các anh đừng như tôi, lúc vợ con gia đình hạnh phúc không biết trân quý, đến lúc mất đi mới thấy hối hận.
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/truoc-bi-vo-bo-nay-co-ay-tai-hon-toi-mung-300-trieu-dan-mat-em-dua-to-giay-toi-bat-khoc-c391a567793.html