Ly hôn vì chồng nhạt nhẽo, nhưng năm tháng sau tôi bật khóc nức nở khi nhìn anh trên giường bệnh
Sau 5 năm kết hôn với nhiều lần nâng lên đặt xuống, tôi đã quyết tâm ly hôn. Anh không ngoại tình, tôi chẳng có người khác, đơn giản vì tôi chán ngấy chồng mà thôi.
Chồng tôi, ngày đi làm tối về ôm điện thoại chơi game. Không quan tâm con, chẳng buồn tương tác với vợ. Con gái tôi không theo bố, tình cảm vợ chồng tôi cạn kiệt dần.
Anh chỉ thực hiện một trách nhiệm duy nhất, đó là đưa tiền cho tôi chi tiêu mỗi tháng sau khi lĩnh lương. Và anh nghĩ thế là đủ, là tốt lắm rồi. Thời gian rảnh còn lại anh dành cho game lẫn phim ảnh.
Nhìn vợ chồng nhà người ta vui vẻ đưa con cái đi ăn, đi chơi mà tôi thèm. Nhìn chồng người ta tình cảm lãng mạn với vợ mà tôi chạnh lòng. Chồng tôi, đến chuyện chăn gối còn lười biếng.
Chồng tôi, đến chuyện chăn gối còn lười biếng. (Ảnh minh họa)
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, tôi phải sống cuộc sống tẻ ngắt, nhạt nhẽo cả đời sao? Tuổi xuân thì vùn vụt trôi đi, mà tôi phải chịu đựng người đàn ông khô khan, vô tâm và ích kỷ này tới bao giờ?
Tôi thấy cô đơn vô cùng ngay trong chính ngôi nhà của mình, khi chồng tôi vẫn ở cạnh bên. Tôi héo hon, buồn bã sống qua ngày. Trong khi cuộc đời ai cũng chỉ 1 lần để sống.
Sau nhiều đêm thức trắng suy nghĩ, tôi gạt bỏ hết mọi băn khoăn, quyết tâm ly hôn chồng. Tôi cần 1 tình yêu đích thực, 1 người đàn ông có thể mang lại cho tôi hạnh phúc. Chứ không phải người chồng tháng tháng quẳng cho vợ ít tiền tiêu pha là hết trách nhiệm. Về phần con, tôi tin, nếu tôi không hạnh phúc thì con bé sẽ chẳng vui vẻ gì.
Chồng tôi bất ngờ lắm khi bị vợ bỏ, cuối cùng vẫn đồng ý ký đơn. Chúng tôi giải quyết thủ tục ly hôn nhanh chóng, vì không có tài sản chung và con gái được thỏa thuận do tôi nuôi dưỡng.
Lúc bước từ tòa án ra, tôi mỉm cười nói với anh: “Giờ anh đã không còn vướng víu gì, có thể dành toàn bộ những gì mình có để phục vụ cho sở thích cá nhân rồi”. Anh im lặng, không trả lời tôi.
Sau ly hôn, tôi không liên lạc gì với chồng cũ. Hàng tháng, anh ấy chuyển khoản số tiền cố định để tôi nuôi con. Thi thoảng, anh ấy cũng đến đón con bé về chơi với bà nội nó.
Mọi chuyện cứ thế qua đi, cho tới khi chúng tôi ly hôn được 5 tháng, tôi nhận được tin mẹ chồng cũ báo anh đang nguy kịch. Tôi vội vã tới gặp anh, hoảng hốt biết anh mắc ung thư giai đoạn cuối.
Tôi ruồng rẫy anh phũ phàng như vậy, giây phút cuối cùng anh vẫn nhớ đến tôi. (Ảnh minh họa)
Và tôi kinh hãi hơn, khi trước mặt mọi người, anh nói để lại mọi tài sản của bản thân cho mẹ con tôi. Đó là căn nhà với mảnh đất anh được bố mẹ đẻ chia cho, mà trước đây chúng tôi từng sống. Không ngờ, lúc này tôi chẳng còn là vợ anh, anh vẫn muốn để lại cho tôi. Ngoài ra còn có cuốn sổ tiết kiệm anh tích góp được từ trước tới giờ.
Tôi bật khóc nức nở. Thương anh, cũng cảm kích anh vô cùng. Tôi ruồng rẫy anh phũ phàng như vậy, giây phút cuối cùng anh vẫn nhớ đến tôi. Anh còn nói, anh lúc nào cũng coi tôi là vợ, rằng anh có lỗi với tôi, đã khiến tôi chịu khổ nhiều. Để chắc chắn, anh còn lập tức sang tên căn nhà đó cho tôi.
Sau hôm đó, tôi túc trực bên cạnh chăm sóc anh. Không phải vì căn nhà kia, mà vì tình nghĩa và tình cảm tôi dành cho anh vẫn còn. Tôi dự định, nhân lúc anh còn tỉnh táo thì đăng kí kết hôn lại với anh, rồi sau khi anh qua đời, sẽ hương khói cho anh. Chúng tôi vẫn là vợ chồng, không có chuyện ly hôn gì cả. Tôi làm vậy có nên không?
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/nang-nac-ly-hon-vi-chan-ngay-chong-5-thang-sau-anh-benh-nang-nguy-kich-toi-lang-nguoi-voi-noi-dung-di-chuc-anh-de-lai-20191028153552578.chn