Lớn lên trong tình yêu của bà chính là thứ tuổi thơ đẹp nhất
Có người nói tình yêu của mẹ giống như một phép màu, tình yêu của mẹ như một ngọn núi. Còn với riêng tôi, tôi chỉ muốn nói rằng tình yêu của bà chính là một loại tuổi thơ.
Rất nhiều người lớn lên trong vòng tay của bà, sự hiện diện của bà trong những ngày thơ ấu ấy thậm chí còn nhiều hơn của bố của mẹ. Bà sẽ nắm tay đưa bạn đi chợ. Đập vào mắt bạn là biết bao thức quà ngon lành, còn trong mắt bà chỉ có dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu của bạn.
Bà sẽ ru bạn vào giấc ngủ, sẽ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện trẻ con không đầu không đuôi của bạn. Mỗi lúc bạn bị bố mẹ mắng, bà luôn là đồng minh đứng về phía bạn, che chở bạn. Bà sẽ ôm bạn, dỗ dành bạn nếu chẳng may bạn bị đánh.
Bà sẽ len lén cho bạn mấy chiếc kẹo hoặc mấy đồng bạc lẻ. Nhìn bạn cười toét lộ cả mấy chiếc răng sún, bà cũng mỉm cười mãn nguyện, khuôn mặt đầy những nếp nhăn giống như một bông hoa đuôi sam của năm tháng…
Rồi lúc tiểu học, Trang là sao đỏ. Vì ghi tội người ta mà bị một bạn nam đánh. Về nhà Trang kể bà nghe, bà tức giận cả đêm. Sáng hôm sau bà tự mình đưa Trang đến trường. Kể từ đó về sau, không còn ai dám bắt nạt Trang nữa.
Sau đó Trang lên cấp 2, cấp 3, đại học rồi đi thực tập, bên cạnh luôn có sự đồng hành của bà. Bà lúc nào cũng quan tâm, lo lắng cho Trang từng chút từng chút một. Đối với Trang, bà chính là người quan trọng nhất, không ai có thể thay thế được.
Thật đúng là “không ai có thể thay thế được”, không chỉ với Trang mà với bất kì những người từng được lớn lên, từng được trải nghiệm sự ấm áp vô bờ bến của bà. Họ thật may mắn biết bao, nhất là với những người là con một hay những đứa trẻ thiếu thốn tình thương từ bố mẹ, vì có bà nên tuổi thơ của họ lúc nào cũng hạnh phúc, vui vẻ.
Đương nhiên, tình yêu của bà không chỉ tồn tại ở thời thơ ấu, nhiều người vẫn được sưởi ấm bởi tình yêu đó cho đến khi trưởng thành. Dù bà càng ngày càng già yếu, đi cũng đi không đặng nhưng tấm lòng yêu thương của bà thì không bao giờ suy giảm.
Cho đến một năm, Mai khi ấy đang học đại học được nghỉ hè về quê, Mai phát hiện mu bàn tay của bà mình bị sưng tấy. Mai liên tục hỏi nhưng bà không nói gì. Cho đến khi bố Mai cũng không thể chịu đựng được những liên hoàn câu hỏi của Mai, ông mới nói với Mai rằng vài ngày trước bà gặp một đám đầu gấu vây đánh một cậu trai trẻ hơn 20 tuổi. Bà vội vàng lao tới và chặn trước mặt cậu thanh niên lạ mặt kia, muốn bảo vệ cậu nhưng không ngờ rằng xã hội đen thì làm gì quan tâm cấp bậc vai vế, chúng lao vào đánh cả bà.
Mai nghe xong và thấy thương bà mình vô cùng. Cô nàng nghĩ người già có muốn giúp ai thì cũng khó, may mà chỉ bị thương ở tay. Mai năn nỉ bà từ nay đừng làm những việc nguy hiểm như vậy nữa.
Bà của Mai giải thích rằng cậu thanh niên kia không làm gì sai mà vẫn bị chúng đánh gục xuống đất, nếu còn tiếp tục bị đánh thì sẽ có chuyện xảy ra mất. Trong lúc Mai còn đang cố gắng thuyết phục, bà Mai đã ngắt lời: “Thằng nhỏ cũng tầm tuổi con thôi. Nhìn nó gục ở đấy, bà cứ nghĩ nếu con cũng bị vậy…”. Nghe đến đây, cả Mai và bố mẹ đều ứa nước mắt.
Tôi luôn cảm thấy Mai cũng như hầu hết những đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương khác hẳn đều rất lương thiện, tốt bụng. Chỉ cần tình yêu đó không sai hướng thì đến cuối cùng, họ sẽ được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương, và trái tim họ sẽ ấm áp và mạnh mẽ hơn người.
Trong bộ phim 20 Once Again có cảnh một giáo viên hỏi học trò về ấn tượng của họ đối với người lớn tuổi. Những câu trả lời đều là “rắc rối”, “chậm chạp”, “rề rà”… Có lẽ những người trẻ này đều chưa may mắn có được tình yêu thương sâu sắc của ông bà nên họ không phát triển được sự đồng cảm và thấu cảm. Theo đó, họ cũng chưa học được cách tôn trọng và quan tâm đến những người già.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng xin cảm ơn tất cả những người bà luôn yêu thương con cháu của mình trên đời, vì những kỷ niệm mà họ mang lại cho con cháu mình có thể tồn tại lâu thật lâu, từ lúc chúng còn ấu thơ cho đến lúc chúng trưởng thành và một ngày kia là già đi. Thoạt nhìn không chút sức mạnh nhưng cái tình nghĩa nặng trĩu ấy sẽ khắc ghi sâu trong tim, sẽ trở thành vật liệu diệu kỳ bồi đắp tâm hồn mỗi người để một ngày nào đó, có thể bà không còn nữa nhưng họ vẫn sẽ nhớ về tuổi thơ bên bà, vẫn trân trọng niềm hạnh phúc đặc biệt ấy.
Theo dòng thời gian chảy trôi, khi mái đầu chúng ta cũng có những sợi bạc vương bên thái dương và những nếp hằn sâu nơi đuôi mắt, lúc đó chúng ta mới cảm nhận được tuổi già là như thế nào, mới hiểu được cảm giác bồi hồi khi nhìn lớp con cháu mới ngày nào còn nằm trong vòng tay mình nay đã nên người.
Khi chúng ta cảm nhận được những năm tháng âm thầm trôi qua làm mình dần chậm chạp, vất vả nhưng vẫn sẵn sàng trả giá và hy sinh cho con cháu, chắc hẳn trong ký ức sâu thẳm chúng ta sẽ nhớ mãi về tình yêu của bà dành cho mình.
Thứ tình yêu ấy đã sưởi ấm cả tuổi thơ của chúng ta. Hay nói cách khác, nó chính là một loại tuổi thơ.
Article sourced from KENH14.
Original source can be found here: http://kenh14.vn/tinh-yeu-cua-ba-chinh-la-thu-tuoi-tho-dep-nhat-20210307162558393.chn