Đọc những dòng tâm sự của các bà vợ ngoại tình, tôi thấy hình ảnh mình trong ấy.

    Vẫn phải giữ cái tổ không còn ấm nữa

    ảnh minh họa

    Tôi đã qua một quãng thời gian hôn nhân dài hơn các bạn, đến những 11 năm với tiếng khóc nhiều hơn tiếng cười. Tôi cũng muốn chia tay để giải thoát cho nhau nhưng vì thương con nên cố nén lòng chịu dựng. Đến khi không chịu đựng nổi nữa tôi quyết định ly hôn.  Ly hôn xong những tưởng mình sẽ có cuộc sống yên bình hay ít ra được tự do nhưng anh ấy cố tình khó dễ mọi bề, gây áp lực cho tôi đủ thứ và giành quyền nuôi con. Rồi thì con cái sa sút việc học hành, bướng bỉnh… anh thấy mình không thể dạy được con, anh lại bảo tôi về sống cùng con.

    Thực tế, đấy chỉ là cách anh muốn dùng con để trói buộc tôi thôi. Khổ nhất là anh ấy không chịu từ bỏ tôi, còn bảo tôi hãy cho anh cơ hội để anh chuộc lỗi. Anh rất tốt, tốt với tất cả mọi người chỉ trừ… tôi. Mười mấy năm chung sống vợ chồng, anh vô tư không biết tôi nghĩ gì, muốn gì..Mọi chuyện để tự tôi lo liệu. Ban đầu thì tôi mày mò làm..thợ điện, sau nữa là... thợ mộc và kế tiếp là... thợ hồ. Chắc mọi người sẽ nghĩ "ai bảo không để ông xã làm, tự ôm đồm rồi than trách?". Vì biết có chờ đợi thì cũng thế thôi nên tôi đành..tự thân vận động chứ làm sao bây giờ? Khi thấy hàng xóm hay bạn bè nhờ điều gì anh cũng sốt sắng giúp đỡ không quản nắng mưa, sớm tối, còn chuyện trong nhà anh bỏ mặc vợ khiến tôi buồn lắm.

    Chuyện tình cảm vợ chồng còn "thê thảm" hơn. Đi làm về anh ăn cơm, cơm xong thì xem ti vi rồi..đi ngủ. Có hôm tôi nằm cạnh anh trò chuyện, thấy anh lặng thinh, nhìn qua thì anh đã ngủ tự bao giờ. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong tẻ nhạt. Tôi sống nội tâm, ít nói giờ rơi vào tình huống này tôi càng lặng lẽ hơn. Thời gian cứ thế trôi đi và khoảng cách giữa tôi và anh càng xa dần. Có những tổn thương mà anh vô tư gây ra cho tôi, có những nỗi đau anh cố tình để lại, lâu dần nó giết chết tình cảm trong tôi. Sống bên chồng mà mình héo hắt, tôi cứ thầm mong một ngày nào ấy anh bỏ rơi mình. Bảo anh nếu không hợp nhau thì chia tay nhau để cả hai được bình yên thì anh không chịu. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Vợ chồng âu yếm nhau tôi không có chút cảm xúc nào.

    Rồi tình cờ tôi quen một người, anh ấy là khách hàng của bạn tôi. Khi biết được hoàn cảnh của tôi, anh cảm thông và chia sẻ rất nhiều vì hoàn cảnh anh cũng không khác gì hơn. Một thời gian quen nhau tôi và anh ấy đều giật mình nhận ra có điều không ổn trong mối quan hệ này và nếu kéo dài thì sợ rằng cả hai sẽ không đủ sức để vượt qua. Đôi lúc muốn bỏ mặc tất cả để sống cho mình, nhưng câu "tam tòng tứ đức" từ ngàn xưa đã không cho phép tôi làm như vậy. Đau đớn lòng nhưng tôi cũng đành nói lời từ biệt, gói ghém niềm riêng cất giữ tận đáy lòng để cố mà giữ lại cái "tổ ấm" nhưng không còn được ấm cho con mình có được một gia đình trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.

    Dù tôi đã rất cố gắng nhưng chồng tôi vẫn không thay đổi mà giờ lại thêm ghen tuông vô lối. Trước giờ vẫn thế khi tức giận thì anh vô tư buông lời khó nghe không cần biết đúng sai và liệu câu mình nói có làm tổn thương người khác hay không. Cuối cùng, giờ ly hôn rồi mà vẫn như chưa ly hôn vậy. Vẫn ngày ngày chịu đựng chồng cũ, vẫn phải làm nghĩa vụ của người vợ khi anh có nhu cầu và cơ hội để có một người đàn ông khác hay một mảnh tình thì xa xôi lắm vì anh luôn hiểu tôi sẽ không đành lòng nhìn anh "tiều tụy, xác xơ" ( vì anh luôn dùng cách tự hành hạ bản thân để tôi xót lòng hoặc trút lên đầu con trai những cơn giận vô lối) cũng như không thể bỏ mặc con mà ra đi tìm cuộc sống cho riêng mình.

    Anh luôn miệng bảo yêu tôi nhưng thật lòng tôi sợ lắm tình yêu của anh vì nó giống như kiểu: "đói cho ăn, lạnh cho mặc", yêu theo cách anh muốn sở hữu tôi cho riêng bản thân mình.  

    Tôi dại khờ, từ lúc sinh con vì con khó nuôi nên ở nhà chăm con, con đến tuổi đi nhà trẻ thì tôi đi làm nhưng đến khi con lớn đi học thì tôi đành nghỉ việc. Ở nhà tôi vừa nhận hàng về nhà làm vừa kèm con học hành.

    Ly hôn, không có công việc và thu nhập ổn định nên tôi đâu thể giành quyền nuôi con. Anh đã không ngần ngại viết vào lá đơn gửi Tòa án rằng suốt mười mấy năm sống chung, tôi không nghề nghiệp, không tiền, ốm đau bệnh tật nên sẽ không đủ điều kiện để nuôi con. Dù đau lắm nhưng tôi vẫn chịu và để con ở lại, ngày tôi ra đi chỉ mang vỏn vẹn chiếc vali vật dụng cá nhân, không nỡ mang con theo sợ con sẽ khổ chung với mình. Thà rằng đêm đêm khóc vì nhớ con nhưng con ở với ba sẽ được đủ đầy hơn, khi nào tìm được một công việc ổn định sẽ về đón con sau. 

    Giờ đây vì muốn chuộc lại lỗi lầm anh ấy có quan tâm đến tôi hơn một chút nhưng vẫn là kiểu "đem tiền đổi tình" với suy nghĩ là sẽ bù đắp lại nhũng ngày tháng đã qua. Nhưng anh đâu biết rằng khi tôi cần anh thì không có anh bên cạnh, giờ tôi đã quen rồi với chuyện tự đi tự về, tự lo lắng cho mình nên giờ anh càng tỏ vẻ ân cần chỉ càng làm tôi khó chịu mà thôi. Hơn nữa, sau những tổn thương quá lớn về tinh thần, chút nghĩa vợ chồng mười mấy năm cũng tan biến.

    Ngay cả chuyện ái ân với tôi giờ là một cực hình, anh biết vậy nhưng vẫn đòi hỏi tôi điều đấy. Dù không muốn nhưng cũng không thể né tránh, vì nếu tôi không cho thì anh lại đi uống rượu suốt đêm để rồi sáng hôm sau trở về nhà với thân hình xơ xác. Đêm đêm quạnh quẽ một mình tôi thấy thương cho đời mình hẩm hiu phận bạc. Vẫn có vài người theo đuổi tôi nhưng khi thấy tôi rơi vào tình huống trớ trêu này họ cũng ngần ngại vì không muốn mang tiếng là kẻ phá hoại gia đình người khác.

    Bạn bè thương tôi bảo: "kệ xác, cứ lo tròn bổn phận làm mẹ, còn chuyện tình cảm thì nếu ai đấy yêu mình thật lòng thì mình cứ sống cho mình". Tuổi 38 tôi vẫn giữ được chút duyên dáng, mặn mà, vẫn cố cười tươi để ngăn dòng nước mắt hay chực trào lên khóe mắt. Bạn bè hay hỏi tôi: "Ngày xưa nghĩ sao mà lấy ông ấy vậy?".

    Câu hỏi ấy không phải vì anh ấy xấu xí hay tật nguyền mà là vì cách ứng xử quá lệch nhau. Không hợp nhau, không còn yêu nhau mà sao phải chịu đựng nhau như thế này. Thực lòng tôi không biết đây có phải là cách tốt nhất và duy nhất trong hoàn cảnh này không?. Trong hoàn cảnh dở khóc, dở cười này, theo mọi người tôi phải làm sao đây?

    Thai Huyen - Tổng hợp từ Internet



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Relax For Life Japanese Massage Chairs Vùng: Peakhurst. Phone: 02 8307 0878
Xem thêm


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ