Nắng đã oi nồng, lòng người lại chộn rộn nhớ về cảm giác hân hoan một thời thơ ấu, trưa không ngủ trốn mẹ gọi nhau tìm gốc cây ven đường, chỉ chờ tiếng còi tự chế "toe toe" tới gần là lại nhao ra đổi kèm mút chia nhau.

Những chiếc kem tỏa hơi mát lạnh, bác bán kem từ từ chậm rãi lấy ra từ chiếc thùng vuông vức, khi làm từ tấm tôn chắc chắn, có khi lại chỉ đơn sơ là cái hộp xốp cũ kĩ, chẳng còn thấy màu sắc ban đầu. Cầm que kem mút đơn sơ mà đứa nào đứa nấy nâng niu như báu vật trần gian. Xưa phố xá cũng chưa đông đúc, buổi trưa vùng quê hay miền thành thị cũng chỉ thấy lũ trẻ trốn nhà rủ nhau đi trải nghiệm đủ thứ trò chơi con trẻ. Chiếc kèn toe toe cùng cái thùng đựng kem ngày nào cũng đi qua ngõ, mà lúc nào cũng được tán dương như thể ông tiên tới ban phép màu.
Cũng có đứa không được ra ngoài chơi, trưa đến cũng giả vờ nhắm mắt lim dim, thấy tiếng còi kem mút là len lén vội vàng luôn qua khe cửa, đầu tóc bù xù, đôi dép còn đi lệch, cố gắng chạy thật nhanh như sợ bác bán kem đi mất. Những chiếc kem mút rặt là đá nhưng tỏa mùi thơm tho vị sữa vị ca cao, chỉ vừa được nhấc ra khỏi thùng kem là cả chục ánh mắt lau láu nhìn theo. Kem mút ngày ấy cũng chỉ có đôi vị đó chứ không có nhiều, nên đứa ăn kem sữa thi thoảng lại với qua cắn trộm miếng ca cao của đứa bên cạnh, rồi bị nó nhéo lại một cái rõ đau, đòi trả bằng...một miếng kem sữa.Cách đây chừng hai chục năm, kem mút rẻ lắm, chỉ vài trăm đồng con mà cũng là cả gia tài với lũ nhỏ. Có đứa ngày nào cũng chạy ra hàng kem, nhưng không phải khi nào cũng kịp làm việc nhà "thuê" cho bố mẹ, nên cứ đứng thèm thuồng nhìn lũ bạn mút mát thứ quà trưa hè mát rượi, khẽ len lén kéo áo thằng bạn thân cho mút ké chút hơi lạnh ngọt ngào.





Hội chợ Tết St Albans 2024
