Hồi ức về người tôi yêu thương nhất
Đây là những hồi ức của tôi về người tôi yêu thương nhất, đó là những niềm vui, nỗi nhớ và những nỗi niềm của sự mất mát.
Ngồi ở một nơi xa xôi lướt tiktok tôi bỗng đọc được những câu thơ: "... Kệ thời gian đứng bên thềm, Ngoại ơi con không lớn nữa...", ký ức về ngoại bỗng ùa về trong tôi. Mỗi khi đọc được những gì liên quan đến những từ "bà Ngoại" nước mắt tôi bỗng rưng rưng.
Ngày tôi còn bé, vì bố mẹ tôi không còn chung sống cùng nhau nữa như bao người khác, tôi được gửi về ở với ngoại. Ngoại tôi khi ấy dáng gầy gò ở trong một mái nhà lợp lá xiêu vó, nhưng không vì như thế mà bà cho tôi ăn thiếu thốn. Tôi vẫnnhớ mãi hình ảnh của ngoại tôi khi tôi thèm ăn cơm tấm ngoại đút cho tôi ăn từng muỗng một, bát cơm còn thừa thì ngoại lấy ăn vì ngoại tiếc, bỏ thì uổng. Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được. Tôi còn nhớ tôi ngồi trước hiên nhà lá ngoại cắt từng miếng lá dừa, đôi tay khéo léo của ngoại thoăn thoắt thế là ra một cái kèn thổi nghe tiếng "tòe tòe", tôi thích thú ngồi chơi mãi đến trưa để ngoại vào bếp nấu nướng.
Ngoại tôi đã lớn tuổi không có công việc làm ổn định, chỉ biết ra phụ từng người con, các cậu và các dì của tôi. Khi ấy người thì bán căn tin, người thì giữ xe ngoài chợ... Ngày đó ngoài không có tiền nên hay dắt dúi tôi ra phụ cậu và dì để có các đồng lẻ nuôi tôi.
Thời gian thấm thoát trôi qua tôi cũng đã lớn đã đến tuổi đi học. Tôi còn nhớ trường học cách nhà tôi ở rất xa tận mấy cây số, khi đó khi nói đến đi học tôi rất thích... Tôi nhớ rõ dáng ngoài cầm tay tôi dắt tôi đi đến lớp mỗi buổi sáng sớm, đến 11h dáng ngoại gầy gò đứng dưới hàng tre già tránh nắng để đợi đứa cháu nhỏ đi học về. Ngoại chăm sóc lo cho tôi đến khi tôi bắt đầu vào cấp 2, chắc có lẽ vì sự yêu thương bao bọc quá lớn lao của ngoại, nên tôi trở thành 1 con bé hư hỏng. Tôi sa vào nghiện game mà thời đó loại game nổi tiếng là game Audition, tôi hư hỏng tới nỗi tôi ăn cắp tiền của ngoại để dành nuôi tôi để đi chơi game và nạp game. Tôi biết tôi thật sự rất xấu xa và tồi tệ, việc đó kéo dài đến năm tôi học cấp 3, lúc đó nhận thức tôi cũng đã lớn và cũng đã bỏ game cố gắn học hơn.
Tôi hứa với lòng mình sẽ cố gắng học ra trường tôi sẽ có tiền lo lại cho bà ngoại tôi.
Thế nhưng tôi chưa trả hiếu được cho ngoại thì vào năm 2 đại học ngoại tôi mất đi. Tôi từng tự trách bản thân mình và tôi nợ ngoại tôi rất nhiều, người mà suốt đời này tôi không thể trả hết nợ đó là ngoại của tôi. CON XIN LỖI VÀ CON YÊU NGOẠI RẤT NHIỀU
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tuoi-tho-va-ngoai-nw246254.html