Hóa ra làm mẹ đơn thân, chẳng có gì đáng tự hào hay kiêu hãnh cả
Để rồi những khi nghe con hỏi “Mẹ ơi, bố đâu”, những khi nhìn con khóc vì bạn bè trêu không có bố, những ngày lễ con buồn vì người ta có bố mẹ đưa đi chơi còn con lại ở cùng bà ngoại, mẹ bận đi công tác... Thật sự trái tim tôi như thắt lại, đau xót vô cùng.
Tôi đã yêu anh bằng tất cả sự khờ dại của một cô gái mới 21 tuổi. Ngày biết tôi mang thai, anh mới chỉ nói: “Có thể bỏ đi được không em? Vì mình còn trẻ, đợi tốt nghiệp xong rồi mình tìm lại con”, tôi đã không cho anh cơ hội được làm bố của con tôi nữa. Dù cho sau đó anh liên tục xin lỗi vì lỡ lời, muốn che chở và bù đắp cho hai mẹ con, tôi cũng tự ái mà không chấp nhận. Tôi kiên gan thử thách với anh và với miệng lưỡi người đời.
Ảnh minh họa.
Tôi vác bụng bầu lên giảng đường bảo vệ khóa luận, sinh con trong cô đơn. Rồi sự kiên nhẫn của anh cũng chẳng kéo dài được bao lâu khi tôi chuyển về quê sống cùng con. Anh tìm được một người con gái khác, yêu và kết hôn. Ngày anh cưới, tôi gào thét trong cay đắng, hận anh vô cùng. Tôi đưa con ra Hà Nội sinh sống, quyết tâm sẽ hạnh phúc, xinh đẹp để khiến anh phải hối hận. Nhưng sau này, đến khi trưởng thành và chín chắn hơn, tôi mới hiểu lỗi lớn nằm ở sự lựa chọn của mình.
Tôi tự tin mình nuôi được con, mang đến cho những điều tốt đẹp nhất từ khả năng của mình. Đúng là tôi đã làm được điều đó. Con tôi được học ở trường tư thục với mức học phí đắt đỏ. Những bộ quần áo của con mặc đều là hàng xịn, sành điệu. Con được đi chơi khắp nơi mọi chốn, rong ruổi cùng tôi đi du lịch. Tôi nuôi con như một cách để đáp trả lại tất cả những ánh mắt khinh thường của mình. Để rồi cuối cùng tôi hiểu, điều đó hoàn toàn không có nghĩa gì cả.
Con vẫn có những khoảng trống không thể lấp đầy được. Nhất là khi con đã 4 tuổi, bắt đầu lờ mờ nhận ra sự bất thường trong cuộc sống của mình. Con càng ngày càng hỏi nhiều về bố, tò mò về việc sao bố cứ đi mãi mà chưa một lần ở trong nhà. Nhiều lần tôi định liên lạc lại với anh, cho con một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng ngó trộm những bức ảnh anh hạnh phúc bên gia đình mới, chăm sóc đứa con khác không phải là con tôi – tôi đã ngập ngừng dừng lại.
Biết đâu, sự tiến tới hỏi han của tôi, sẽ phá vỡ sự bình yên của một gia đình khác. Và con gái tôi, cũng đâu muốn một người bố thi thoảng mới ngó sang mình một chút hay giành giật mà có được. Con cần một người bố có thể chơi cù nách với con, vô tư dành cho con thời gian mỗi ngày mà không phải bận tâm đến ai khác, có thể công kênh con trên vai, che chở con sức mạnh của một người đàn ông vững chãi... Con cần người sau này đàng hoàng dắt tay con đến lễ đường, trao gửi con cho người đàn ông khác.
Những khi nhìn một bức ảnh bố và con gái, bộ ảnh nào đó về gia đình hạnh phúc trên mạng, mắt tôi đều nhòe đi. Mới hay rằng không chỉ con gái tôi cần một người bố, mà chính bản thân tôi cũng cần một người đàn ông để mình được dựa vào. Tôi cứ thách đấu với cuộc đời, mạnh mẽ gồng mình lên đến mức không nhận ra khát khao thực sự của mình nữa rồi. Tình yêu vẫn còn ở một góc nào đó sâu tận trong tim mà tôi cứ cố tình che giấu đi thôi.
Nhưng nếu bây giờ, còn đâu cơ hội để tôi có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Nếu tôi tìm được cho con gái một người bố khác, thì người ấy liệu có vô tư yêu thương con tôi và không làm hại con? Khi xây dựng một gia đình mới, tôi sẽ phải sinh thêm những đứa con, vậy thì cuộc đời con gái tôi sẽ trôi về đâu. Con đã không có bố rồi, không thể lại mất mẹ nữa. Thôi thì đành cứ lầm lũi, kiên gan mà nuôi con cho đến cùng.
Hóa ra cuộc đời của một người mẹ đơn thân, thật ra chẳng có gì đáng tự hào hay kiêu hãnh cả. Thật sự quá đỗi mệt mỏi và nhiều giây phút chông chênh vì thương con, thương mình!
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: http://eva.vn/https://eva.vn/lam-me/lam-me-don-than-chi-can-nghe-con-hoi-me-oi-bo-dau-la-trai-tim-toi-that-lai-c10a391317.html