Đôi khi tôi mong rằng mình đừng có nhau bao giờ

19:00' 15-05-2019
Tôi vẫn mong ngóng riêng người ấy thôi. Mọi cảm giác vẫn còn nguyên trong tim, thật dịu dàng và đặc biệt.


    Những lo lắng còn dở tôi vẫn thường tự mình vẽ lại. Có buổi chiều mưa một người che ô cho một người, tôi vẫn hay mơ mộng. Tôi biết tình cảm của mình là không xứng đáng, nhưng chưa bao giờ có thể hết nặng lòng.

    Muộn phiền là từ lúc tôi biết được những lời người nói về tôi với một người khác.

    Những ánh mắt bắt đầu ái ngại từ đó. Ừ tôi như là kẻ ngốc, đã cuốn vào những mơ mộng chẳng bao giờ thành sự thực. Là vì tôi chỉ nên đứng ở một góc khuất thật xa nhìn về phía người. Tôi đâu tiếc khi mà bản thân mình dành bao cố gắng, người ta vẫn thản nhiên gạt sang một bên. Rồi lớn tiếng nói với nhau những lời thật cay đắng.

    Người có thấy phiền với một người như tôi?

    Ngày muộn màng kéo đến, thứ tôi cần ở người đã không còn là tình yêu nữa. Mơ mộng hết, tôi học cách tự cân bằng bản thân mình. Và dĩ nhiên, những cảm giác tôi nâng giữ nhiều ngày vẫn chưa một lần được xóa đi hết.

    Người thương người, dẫu có ôm lấy muôn vàn thất vọng thì vẫn cứ muốn dành hết chân thành. Chỉ đơn giản vì rằng lúc cô đơn nhất, trong tâm trí mình hiện lên hình ảnh người ấy. Vì đoạn đường hôm qua, mình từng gom nhặt về người ấy những hình ảnh được cho là đẹp nhất.

    Vì mình từng cho người ta một tình yêu với rất nhiều khờ dại. Chắc người ngoài sẽ nói mình bị điên. Họ sẽ nói mình dư thừa hơi sức để mà nghĩ mãi thương hoài những viển vông như vậy.

    Ngày nhận ra muộn màng, tôi không còn nghĩ về những khoảnh khắc được cùng người chúng bước nữa. Thứ tôi cần hôm nay hoàn toàn chẳng phải là tình yêu.

    Mấy năm trước, chúng ta còn là những con người khác. Có người con gái hôm đó thật dịu dàng. Có người khi đứng trước tôi đã kể về những điều chân thành ở trên thế giới. Đúng rồi, khi yêu thương một ai đó, con người ta muốn cho đi còn chẳng được, đâu mong gì được đòi lại.

    Mấy năm sau, có một người đã đổi thay. Khác nhiều tới mức tôi chẳng còn có thể nhận ra. Có lẽ thời gian trưởng thành đã dạy con người ta nhiều thứ về sự đánh đổi. Cặm cụi sống như vậy, đáy mắt mình chẳng còn như màu nắng trong veo. Người không cần thiết phải một lần nhìn về phía tôi! Tôi chỉ sợ cuộc sống chẳng như những gì người cảm nhận. Một vài đòi hỏi sai lầm có thể cũng dễ khiến con người ta sa ngã.

    Thứ tôi muốn đổi lấy sau nhiều năm yêu mãi một người đâu nhất thiết là một tình yêu!

    Tôi chỉ cần mỗi ngày được ngắm nhìn khuôn dung ấy. Muốn được tác động tới người ta, mỗi lúc cảm nhận đôi chân đó lạc bước. Có những điều tôi cảm nhận người trải qua mà chính bản thân tôi đau nhói. Thời gian đó có khi là hai giờ sáng, thi thoảng là tại một chuyến đi về nơi sâu hun hút.

    Ừ dù ngày sau nữa, ta rõ ràng chẳng thuộc về nhau. Nhưng mà sau khi đi một vòng cho trọn những mải mê, người sẽ trở về như hôm qua chứ?



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Relax For Life Japanese Massage Chairs Vùng: Richmond. Phone: 02 8307 0878
Xem thêm

Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/day-mat-minh-chang-con-nhu-mau-nang-trong-veo-uBsZIxKyQCjd2.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ