Giá mà mình đừng yêu thương nhau, anh nhỉ?
Đó là một ngày của tháng 11, mùa của hoa sữa, mùa của thu Hà Nội và là mùa có ngày sinh nhật của tôi. Tôi đã nghe trái tim mình thổn thức vì người đàn ông ấy vào một ngày của tháng 11 của năm 21 tuổi.
Rung động, say đắm rồi vỡ tan giống như bao người. Và ngày ấy tôi cũng đã từng tổn thương sâu sắc rồi cũng chịu từ bỏ điều rốt cuộc không thể thuộc về mình.
Tình yêu nếu như không có bất chấp, không có cố chấp thì đó nhất định không phải là tình yêu. Và sau cùng tôi hiểu được mong muốn có nhau suốt cả quãng đời về sau cũng chỉ là mong ước của riêng mình nên tôi đã chọn rời đi và tới sống ở một miền đất khác.
Có những đêm dài hình ảnh người đàn ông ấy, những cái ôm, những nụ hôn, những khoảnh khắc cả hai hòa vào nhau quên đi tất thảy những thứ khác trên đời…, ám ảnh tôi. Tôi bật khóc và tâm trí thực sự muốn điên loạn.
Rất nhiều đêm như thế trôi qua chỉ có tôi và biển, chúng tôi thì thầm với nhau những điều chẳng mấy ngọt ngào. "Giá mà anh thực sự cần em như những gì anh đã nói. Giá mà anh thực sự có thể làm tất cả vì em như những gì anh đã hứa. Giá mà em, anh hoặc là đừng có một quá khứ nào xuất hiện cả, người đàn ông em yêu chỉ là của riêng em chứ không phải đã là chồng, là cha của những người em chưa bao giờ nghĩ rằng đã tồn tại trên đời. Hoặc là nếu có thể thì giá mà mình đừng yêu thương nhau, anh nhỉ?”.
Rồi tôi lại tỉnh như người say, hiểu rằng làm gì có giá như nên chẳng ai có thể lựa chọn tình yêu cho riêng mình, sẽ chẳng biết khi nào trái tim sẽ thổn thức và khi nào thì sẽ vỡ tan nên người ta cứ yêu, rồi buồn.
Năm 23 tuổi, tôi vẫn ở lại Hà Nội nhưng tình yêu của chúng tôi thì đã không còn ở đó, chúng tôi im lặng, rồi xa nhau mà chẳng thể nói với nhau được một câu chào tạm biệt, tôi vốn chẳng thể đuổi theo, còn anh ấy thì vốn dĩ luôn có thể nhưng cuối cùng cũng đã chẳng tìm kiếm tôi.
Không phải lạc nhau giữa cuộc đời mà chúng tôi tự nguyện buông tay nhau sau những ngày tháng không tìm được con đường nào chung cho cả hai. Vốn dĩ đã là không thể thì chẳng bởi cuộc đời rồi người ta cũng sẽ tự cởi trói cho nhau. Chúng ta rồi đều sẽ ổn theo cách riêng của mỗi người.
Tôi đã không trở lại Hà Nội suốt 4 năm sau đó, nơi ấy vẫn cứ đẹp nao lòng, hoa sữa vẫn nồng nàn mỗi độ thu về, tháng 11 vẫn luôn có một ngày dành riêng cho tôi, chỉ là chúng tôi ngày ấy giờ đã không còn “Chúng tôi” nào cả. Người mà bản thân đã ngỡ sẽ khắc cốt ghi tâm đến hết cuộc đời, một ngày nào đó hóa ra rồi cũng chỉ dừng lại ở một cái tên.
Những đoạn kí ức đã từng nghĩ rằng sẽ đẹp đẽ mãi thế, một ngày nào đó hóa ra rồi cũng đứt gãy và bị thời gian xóa nhòa. Những gì chúng ta đã từng nghĩ, qua bao tháng năm rồi cũng sẽ chẳng còn nguyên vẹn giống như những gì chúng ta đã từng nghĩ nữa. Không phải bởi tình yêu vốn không đẹp, không phải bởi chúng ta không đủ tốt mà cũng có khi có được rồi cũng chỉ là để sẽ mất đi.
Tình yêu trên đời nếu chỉ tồn tại ở duy nhất một trạng thái trọn vẹn thì tình yêu sẽ trở nên nhạt nhẽo vô cùng. Thế nên sau này, tôi đã không còn trách, không còn giận, cũng không ước mong những "giá mà" của thưở trước.
Tôi mỉm cười cho qua, những năm tháng ngây dại, những người từng khiến mình tổn thương, thất vọng. Tôi nghĩ đó không phải là tha thứ mà kì thực tôi đã không còn nhớ đến họ trong cuộc đời.
Chúng ta sau này sau tình yêu nhiều đổ vỡ cũng chỉ nên bình thản như vậy nhưng nếu trước đó có lỡ đau thì hãy cứ đau đi, có khóc thì hãy cứ hét thật lớn đi, có nuối tiếc thì hãy cứ day dứt đến tột cùng đi rồi sau đó bình tâm sống tiếp một cuộc đời an yên.
Xem thêm
Luật Bồi thường thương tích cá nhân, tai nạn
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/sau-rat-nhieu-ton-thuong-hay-binh-tam-song-cuoc-doi-an-yen-nhe-nw228399.html