Em có nghĩ mình sẽ yêu anh đâu

08:00' 10-07-2020
Bởi em biết anh có một con đường phải đi. Anh có một tấm lòng đã trót đặt xuống ở một nơi mà cả đời này khó lòng nhấc lên cho đặng hết. Em biết con người anh cho dù người ta có cạn luôn cả nghĩa, anh vẫn giữ chút tình.


    Trên ruộng rau muống lấm tấm đầy hoa trắng, anh cẩn thận hái một bông cho em, tự dưng thấy thương thương, rồi nói: Cái tay nhỏ nhỏ, cầm cái bông trắng muốt!

    Chỉ nhiêu đó thôi mà mát rượi buổi chiều của mình, phải không anh? Trong lành, yêu thương, giản dị.

    Những ngày này, chúng ta đã rất xa khỏi những khi dằng xé trong lòng, bỏ lại sau lưng đường ranh mà mình tưởng không thể vượt qua. Chỉ mình mới hiểu hai tiếng "trong lành", "giản dị" phải đánh đổi ra sao mà có được. Đó phải chăng là một bí mật mà cuộc sống này muốn âm thầm trao tặng, cho những ai thật sự truy cầu: Nếu mình đi trên con đường đơn giản, sẽ tìm thấy một thành quả nhập nhằng. Còn nếu đã cố gắng đi qua được nhập nhằng, sẽ tìm thấy bình yên, giản dị.

    Em nói nghe nhẹ nhàng quá phải không anh? Cứ như thể trưa nay, trên ruộng rau muống một miền quê xa lạ, chúng ta đã đến được bến bờ viên vẹn của hạnh phúc và ước mơ!

    Cơn gió đầu xuân thổi dậy lên sức sống, còn anh giữ lấy tay em, là để trao trong đó lời của tình yêu. Tình Yêu, và lòng Thấu cảm.

    Là lời của tình yêu vì nó ấm áp, tươi vui, đằm thắm, chân tình. Nó thật thà và đôi lần nao núng như chính trái tim anh, trước bao gió mưa cách trở, mà cho đến tận giờ này vẫn chưa chịu yên ắng cho mình. “Nao núng” chẳng vì anh, mà là vì lo lắng cho em. Nhưng nó cũng thiết tha như chính trái tim anh trước những nhịp nhàng của chính nó, vị kỷ của chính nó, sự vị kỷ sáng trong mà lẽ ra anh xứng đáng được lắng nghe, được hành động, được sống từ rất lâu rồi!

    Là lời thấu cảm, vì trong hơi ấm của sự lặng im này, em hiểu cho anh, anh cũng hiểu được em. Trong lặng im của bàn tay siết chặt, mình thương nhau khắc khoải, nặng lòng hơn bão giông, mình thương nhau trong sạch, nhẹ tênh hơn mây trời, mình biết rằng mình đang bất chấp lờ quên đi cái chao đảo giữa nắng trưa, để được ở bên nhau ngắm nhìn nét yên bình, thơ ngây của bông rau muống trắng.

    Em có nghĩ mình sẽ yêu anh đâu, hở anh. Ngày đó, em không hề cố ý. Bởi em biết anh có một con đường phải đi. Anh có một tấm lòng đã trót đặt xuống ở một nơi mà cả đời này khó lòng nhấc lên cho đặng hết. Em biết con người anh cho dù người ta có cạn luôn cả nghĩa, anh vẫn giữ chút tình. Em biết phía trời này đầy sấm sét, trớ trêu. Em nào cố ý yêu....

    Nhưng ai biểu anh, ai biểu anh để em nhìn thấy khi lòng anh tan tác, vẫn quan tâm chăm sóc con cá nhỏ trong hồ, con cá bị èo uộc vì bị tật cái vây, chẳng bơi được tung tăng như lũ bạn.

    Ai biểu anh, để cho em biết anh dù nhận lấy bao nhiêu bất công, khổ sở từ đời, cũng muốn kiên trì yêu thương và trả lại cho đời sự bao dung, tử tế.

    Anh không ngốc, không khờ khạo. Anh không đạo mạo một hình tượng nhân văn. Anh không phải yêu thương hay tha thứ trong mù quáng. Anh không lạnh, không chai, không quen với bạc bẽo của con người. Anh còn nhiều cảm xúc, nghĩa là còn nhạy với tổn thương, là còn biết giận biết hờn, biết lòng mình còn đòi, còn hỏi. Vậy mà, anh vẫn câm lặng rồi gánh, câm lặng chịu. Tại sao hả anh? Ai lại biểu anh?

    Ai biểu anh thương em mà không nói một lời. Chỉ lặng lẽ đem lại điều êm đẹp. Anh vô tư cứ như hệch hạc, mộc mạc như hòn đá bên đồi. Để cất đi thứ cảm xúc mưu cầu, để giấu đi sự tinh tế… như nước mắt của màn đêm.

    Ai biểu mình lại hiểu nhau một cách tự nhiên  như nước phải xuôi dòng, như những cơn mưa phải rơi từ bầu trời kia xuống. Ai biểu mình cảm nhận về nhau bằng sự bất giác cứ như đang cảm nhận thấy chính mình. Hả anh?

    Ai biểu mình cũng biết bất bình, rồi cũng hay dung thứ, cho những xấu xa, ích kỷ trên đời. Biết tầm thường, rồi lại đem lòng cố công từ bỏ thứ tầm thường.

    Bây giờ nghĩ lại, giả như em ngày đó có cố ý yêu anh, có lẽ là... đã không đến được bên anh. Vì yêu anh khổ lắm. Chính vì không cố ý yêu anh, em mới vô tình bước đi trên con đường "chằng ăn trăn quấn" này, để rồi mới biết tận trong sâu thẳm, đây là con đường mà em mong mình sẽ bước trong đời. Con đường mà nếu để người ta được nhìn thấy và chọn lựa, sẽ không ai đủ dũng khí ngay từ lúc ban đầu. Sẽ không ai muốn nổ lực để đến thật gần những đớn đau làm xé nát tâm tư. Sẽ không ai muốn mình lao đao như bị chết đi rồi sống lại một lần. Không ai sẽ sẵn lòng vươn tới thứ đau thương lột xác.

    "Những đêm lòng bão tố

    Cách em muôn dặm dài

    Nối nhau bằng mắt lệ

    Ai sẽ sầu hơn ai"

    Không cố ý yêu anh, lúc ban đầu, nhưng em biết mình rốt cuộc đã cố ý bước bên nhau, trong cả những đoạn đường tràn đầy nước mắt. Đó là nước mắt của khổ đau mà cũng là hạnh phúc, của chết chóc mà cũng là tái sinh. Mình cố ý cùng nhau trả cho bằng được cái giá của điều mình mơ ước!

    Đời sẽ mềm lòng, sẽ trắc ẩn, phải không anh? … Em nhớ đến bài hát mình thường nghe, “Cùng anh già đi”. Em đoán là cho đến khi “Thiên hoang địa lão”, trời đất này sẽ vẫn còn thương, những đôi lòng đã cố ý cạnh nhau.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Kế toán - Thuế vụ?
Elite Tax Practitioners Vùng: Springvale.
Xem thêm

Chuyên về kế toán và thuế vụ, khai thuế GST


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/khong-co-y-yeu-anh-nw225893.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ