Có lẽ chúng ta cần dìu nhau, cùng nhau bước qua hết những miền yêu thương nông nổi. Chúng ta cần tìm lại cho nhau những khoảng thời gian xưa cũ ngọt ngào, dường như đang bị một loại tình cảm lạnh lùng nào đó giết chết...

ảnh minh họa
Giữa hai chúng ta có còn gì trong đôi trái tim nóng ấm này, hay hai đứa chỉ biết tự ích kỷ, tự giam mình trong ngục tù của những tuyệt vọng đấu tranh.
Mùi ái ân còn nồng cháy, in dấu vết trên hai đôi bàn tay ương bướng, còn có cả mùi mặn nồng cơ thể đã lẫn vào da thịt chưa phai hết ở đây.
Nhưng năm ngón tay gầy cứ bỏ mặc, cứ đành lòng nhìn tất cả mọi thứ khẽ từ từ... từ từ đi qua nhẹ êm như một lưỡi dao tình quá sắc, lướt êm cắt ngọt vào da thịt, làm cho bản thân còn chưa kịp cảm nhận những nỗi đau đang âm ỉ lớn dần, những muộn phiền đang bị xé rách toang và bắt đầu thét gào lên điên dại.

Chắc tại không có con đường nào đẹp như một giấc mơ, không có bài ca nào chứa chan. Trong khi ở hai nơi tâm khảm, chúng ta còn chẳng tìm thấy hết ở nhau sự đồng cảm sâu xa nhất.
Mỗi đoạn đường ngắn là một ít chơ vơ rắc đều theo hai đôi gót chân đầy vụng dại, mỗi một mốc thời gian đi qua là từng giây phút tình yêu ngọt ngào biết cảm giác dần chảy máu. Và có lúc đớn đau, chúng ta chỉ biết kêu tên cuộc đời bay vi vút giữa hai từ số phận.
Lúc ấy...
... Những trách than chỉ càng làm cho nhau không tồn tại, hờn ghen hay tìm về quá khứ để nhìn lại, để hiểu nhau hơn một lần nữa thì thật khó phải không?
Và...
Có ai biết trước từ mai, khi một ngày của hiện tại sẽ làm nên quá khứ vui buồn trong từng khoảnh khắc tiến về mai.

Hôm nay trong chúng ta xuất hiện những rạn nứt. Chỉ mong sao cho con đường kia sẽ ngắn lại. Chỉ mong cho tất cả lún sâu thêm một lần, tuyệt vọng thêm một lần, rồi trầm mình tắm những cơn say nhức buốt cuối cùng một lần. Mong cho mọi thứ sẽ giật mình, sẽ choàng tỉnh khi không còn là của nhau sau đó.
Hãy xếp nếp thời gian và đừng mơ về nhau trong những giấc ngủ dài, hãy tự mình thở than rồi tự mình bóp chết những thở than.
Hãy nhân từ hơn khi tình cảm của kẻ đến sau tìm một lương duyên mới, và hãy sẵn sàng hy sinh, hãy sẵn sàng chờ đợi. Bởi có từng sầu bi, thì mới từng biết làm lên sự quý trọng dịu dàng với những điều hối tiếc đi qua. Có từng lỡ bước đi chênh vênh một mình, thì mới biết cuộc đời sỏi đá cũng cần một ngày sống có nhau, cùng dắt tay nhau đi đến chốn mộ phần, an nhiên và nhắm mắt.
Đêm nay...
... Cơn gió lạnh đầu mùa đang tự dìm mình trong những bản nhạc lẻ loi xa vắng. Bên chiếc radio, những khúc ca bất hủ được luồn vào vành tai, cho dòng xúc cảm không nghe thêm những lời cồn cào, rét buốt.
Cuối cùng...
... Chúng ta có cần hôn nhau như chưa hôn lần đầu, có cần giả vờ gặp lại nhau và ôm nhau tiếc nuối lúc chia biệt?
... Chúng ta có cần cười khúc khích như khi tình cảm còn đắm say. Hay đơn giản hơn, chúng ta xem như từng món nợ nho nhỏ chưa được tính sòng phẳng, với từng khoản cho cố nhân và người dưng.
Nhưng chắc xin tạ từ thôi vậy, không hôn cũng chẳng cười, thế có là độc ác giữa những gam màu uẩn u huyền huyễn. Chắc chẳng còn gì thì có nghĩa là không...

Đừng dấu gì nhau cho tới khi cuối cùng mà chẳng nói nhé, quay lưng lại chúng ta sẽ xa nhau cả một vòng trái đất cơ đấy. Đừng ngoái đầu vì sợ cảm giác sẽ giận hờn thêm, chỉ ghi nhớ cho nhau những sai lầm không đáng có là bao ngày tháng đẹp đẽ. Hãy biết cách công bằng, trân trọng, và tôn thờ một tình cảm đến sau. Hãy là duyên chồng vợ với người ta, yêu thương người ta, cũng dịu dàng với người ta, như một hạnh phúc được nuôi nấng cho tới khi rừng hoa môi nở đỏ mùa số phận.
Hãy hát bài ca trái chín, hãy bước đôi gót mềm về với làn cỏ êm nơi địa đàng chào đón. Hãy nhận thức rằng trái cấm không đáng để chịu sự nguyền rủa, vì chính những đôi tay quyền năng cũng không thể ý thức hết được, những điều mà sức mạnh của họ đã tạo ra cho thế giới.
Hãy sống và chấp nhận một cách nhẹ nhàng tất cả, yêu nhau trao nhau nụ cười, để xóa đi ngàn đời rẻ rúng khi tình cảm bỗng một ngày chợt vỡ tan...

Và dẫu mưa có rơi làm ướt đầm đìa tâm khảm, đời có trầm luân đắm chìm trong bể nước mắt vô chừng, hạnh phúc có là gai độc đâm thấu tim ở những nơi không hạn định.
Dẫu ngọt ngào có như một giấc mơ, yêu thương có dài và dày như một cuốn tiểu thuyết nhiều trang...
Hãy đến với nhau đơn giản là cần một nơi dựa vào một bờ vai nhau cuộc sống.
Hãy yêu như điên loạn, để rồi say luôn trong hạnh phúc không biết đến câu chối từ.
Hãy lao vào nhau như những chuyến xe ngược hướng, để khi chạm vào nhau, tất cả sẽ vỡ tan trộn đều nhau trong vụ nổ ái tình. Hư vô, và hư vô, yêu và được yêu theo một cách khác người người.
Chúng ta sống có tình, khi chết sẽ làm một kẻ được nhân gian nuối tiếc. Chúng ta sống vô tình, cuộc đời sẽ phỉ báng thiên thu.
Hai chúng ta sẽ lý trí, sẽ mạnh mẽ mà đón tình cảm mới đến phải không? Hãy dắt tay nhau đến một lần và phân ly, hãy chia xa nhau ra vì hạnh phúc đôi ta tắt rồi, hãy đến nơi chân trời và thấy hạnh phúc lạ còn nảy mầm xinh xắn thế, ai kia.
Hôn vào cuộc đời như một bản trường ca gọi tên ơi nhau nhé! Hãy đừng bao giờ dập tắt hết hy vọng, dù đó có là nơi tận cùng của những nỗi đau.

Phong Lan - Tổng hợp từ Internet

