Trái tim phụ nữ dù rất mạnh mẽ, có thể vì “yêu” mà làm tất cả, nhưng đồng thời cũng mỏng manh và đầy sợ hãi...

Ảnh minh họa
Ngày cuối tuần, tay trong tay cùng mấy cô bạn độc thân, tôi đi xem Lửa Phật với khá nhiều lời khen tiếng chê lẫn lộn. Phim hay, dở xin hãy khoan bàn. Bởi cái đọng lại trong tâm trí tôi nhiều nhất chẳng phải là những điều đao to búa lớn mà các nhà phê bình phim đang tranh cãi, tôi chỉ nhớ lời của nhân vật nữ chính: “Chín năm qua, là chín năm hạnh phúc nhất đời em”.
Người phụ nữ ấy, một chiến binh bỏ trốn, đã từng bất chấp tất cả để yêu một người đàn ông quả thực mạnh mẽ và quyến rũ, một vị tướng quân trong trái tim của bất kỳ cô gái mơ mộng nào, nhưng cuối cùng những tháng năm yên bình và hạnh phúc nhất đời cô lại là những tháng năm giản dị sống với một anh khờ làm bánh.
“Chín năm qua, là chín năm hạnh phúc nhất đời em”, câu nói ấy đã khiến cái gì đó trong tôi vỡ toang. Tôi tự hỏi, đến phút cuối điều mà người phụ nữ cần thực sự là gì? Liệu cô ấy có thể đứng mãi ở mũi tàu Titanic, hay lựa chọn sự bình yên trên ghế đẩu?
Khi còn trẻ, con người luôn thích những gì mạo hiểm và hồi hộp. Tình yêu cũng vậy. Khi còn trẻ, ta mong tình yêu thay đổi cuộc đời mình, mong nó nếu không thể biến ta từ Lọ Lem thành công chúa thì cũng chắp cho ta đôi cánh nho nhỏ để thoát ra khoảng tâm hồn chật chội.
Nhưng trưởng thành hơn, vấp ngã nhiều hơn, ta chỉ mong tình yêu đừng khiến mình thay đổi, để nó giúp ta được yêu trong yên bình như đời ta đã sắp chỗ. Có lẽ vì vậy mà những vụ tỏ tình rùm beng nơi công cộng, những vụ tự tử vì tình xôn xao thường chỉ rơi vào những người trẻ, những người đang còn quá háo hức muốn tình yêu lật nhào tất cả.
Nhưng nói vậy, chẳng lẽ khi ta trưởng thành, tình yêu của ta không còn nồng nhiệt nữa chăng? Không! Yêu đương ở tuổi nào cũng là “bom nguyên tử”, chỉ có điều khi đã đủ chín chắn, người ta sẽ biết cho nó “phát nổ” ở nơi nào, lúc nào, và như thế nào.
Khi ta trẻ, ai cũng muốn có thể yêu một vị anh hùng, nhưng rút cục người mang đến hạnh phúc cho đời ta có khi lại là một anh chàng khờ làm bánh. Trái tim phụ nữ dù rất mạnh mẽ, có thể vì “yêu” mà làm tất cả, nhưng nó đồng thời cũng mỏng manh và đầy sợ hãi.
Hỡi những người “anh hùng” quen nói điều vĩ đại, người phụ nữ của các anh thực ra chẳng cần hái trăng tìm sao. Đôi khi, điều họ muốn chỉ đơn giản là cảm giác an toàn. Sự an toàn ấy chẳng đến từ sức mạnh cơ bắp, nó đến từ sự giản dị và chân thành của tình yêu thương.
Dẫu các anh có bất khả chiến bại trước hàng ngàn đối thủ, nhưng không dám cho người phụ nữ mình yêu một cuộc sống bình yên, giản dị, các anh vẫn mãi mãi thua một anh chàng làm bánh khờ khạo, nhưng biết yêu và biết hy sinh.
|
|
Xem xong bộ phim, tôi hạnh phúc nhưng cũng bần thần trước cái kết: Người phụ ấy đã chọn ở lại bên người chồng làm bánh của mình, lựa chọn sự bình yên đơn sơ dẫu trái tim cô có lẽ vẫn còn những nhịp run rẩy trước mối tình đầu cuồng nhiệt. Đến tột cùng, chúng ta có được bình yên không? Có lẽ đó mới là câu trả lời cho tất cả.
Tôi nhớ đến nhân vật nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết Trung Quốc, băn khoăn giữa hai người đàn ông. Một người cho cô cảm giác “trời yên biển lặng”, còn một người luôn khiến cô cảm thấy “trời long đất lở”. May thay, đến cuối cùng cô đã tìm thấy bình yên ngay trong tâm bão ấy.
Nhưng đâu phải ai cũng có thể gặp may mắn như cô. Tôi vẫn nghĩ, những người dám đi đến cùng con đường tình dù “trời long đất lở” đã dũng cảm, những người dám buông tay để chọn “trời yên biển lặng” có lẽ còn dũng cảm hơn một bậc.


