Cuộc trốn chạy hạnh phúc của người đàn bà trong đêm vắng

Phong có những cử chỉ thân mật với Hương khiến Ngân ghen tức - Ảnh minh họa: Internet
Ngân đứng ngoài nhìn thấy hết những hành động thân mật và ánh mắt trìu mến Phong dành cho Hương. Tim Ngân như ngừng lại. Thông thường, với tính cách đanh đá của mình cô sẽ lao vào và bắt buộc Phong phải giải thích mọi chuyện nhưng không hiểu sao chân cô lại không thể nhấc lên nổi. Cô để mặc cho những cảm xúc đau đớn xâm chiếm lấy mình, không buồn khóc cũng chẳng đủ can đảm để làm lớn chuyện. Hương chính là người bạn thân nhất, Phong là người cô yêu nhất trong cuộc đời này, sao họ lại có thể đối xử với cô như vậy?
Chiều tối, Ngân ngồi đợi Phong ở nhà, anh về với gương mặt ngập tràn hạnh phúc, miệng liên tục hát những giai điệu vui tươi. Lâu lắm rồi cô không thấy anh cười nhiều như vậy. Ngân hỏi.
- Anh đi đâu về vậy? Anh có biết hôm nay là ngày gì không?
Phong gãi đầu, cố gắng nhớ.
- Ngày gì? À chết, anh quên mất. Công ty nhiều việc quá.
- Nhiều việc lắm hả? Em chưa bao giờ thấy anh mê việc đến nỗi quên luôn ngày quan trọng như vậy luôn đó.
Ngân tức tối đứng dậy nhìn Phong.
- Anh có biết ba mẹ em đã chờ hai đứa mình về để bàn chuyện đám cưới của hai đứa không? Sao anh có thể quên được?
Phong đặt hai tay lên vai Ngân trấn an.
- Em bình tĩnh, nghe anh nói. Anh bận thiệt mà, với lại chuyện này có gì gấp đâu, không bàn được hôm nay thì mai mốt, hay có dịp thì bàn.
Ngân cười nhạt.
- Đối với anh điều đó không quan trọng nhưng đối với em nó là chuyện hệ trọng của cả một đời người đó. Anh có suy nghĩ cho em không vậy?
- Em đừng làm quá mọi chuyện lên được không? Trong chuyện này là do anh sai, anh xin lỗi được chưa.
Phong định đi vào trong, Ngân tức giận kéo mạnh người anh lại rồi quát.
- Anh vì nó mà lớn tiếng với em. Anh yêu nó rồi đúng không?
- Em nói gì vậy? Nó nào?
- Thì con Hương chứ ai, tôi đã biết hết chuyện của hai người rồi, đừng hòng qua mặt tôi. Tôi phải phát hiện sớm hơn là giữa hai người có chuyện gì đó để không phải ngu ngốc bị người khác xoay như con rối.
Phong thở hắt ra một tiếng.
- Anh nghĩ là chúng ta nên suy nghĩ thật kỹ về chuyện kết hôn. Với lại những ngày vừa qua, anh mới phát hiện tình cảm của anh dành cho em đơn giản chỉ là tình bạn, không có cảm giác gì khác hết.
Ngân chết trân, bắt đầu khóc nức nở rồi đánh liên tục vào người Phong.
- Đồ tồi, vì nó mà anh dám bỏ tôi. Đồ đàn ông tồi.
Phong nắm chặt hai tay Ngân để ngăn cơn bực dọc của cô.
- Bình tĩnh đi. Em cũng không hề yêu anh đúng không?
Ngân chợt khựng lại. Phong tiếp tục nói.
- Em quen anh chỉ vì muốn trả thù người yêu cũ thôi đúng không? Anh biết hết rồi. Em và anh đều giống nhau thôi, đừng lừa dối cảm xúc của nhau nữa. Anh cũng vì gia đình nên mới quyết định qua lại với em thôi. Chúng ta giải thoát cho nhau thôi, đừng mang danh nghĩa hôn phu, hôn thê để làm khổ nhau nữa.
Ngân gục xuống đất nấc lên thành tiếng. Ban đầu, cô đến với anh chỉ vì muốn trả thù người cũ nhưng giờ đây tình cảm cô dành cho anh hoàn toàn là thật, không chút giả dối.
Phong vào trong dọn đồ đạc rời đi. Ngân khóc không ngừng, mọi thứ trước mắt cô như sụp đổ. Thứ quan trọng duy nhất của cô cũng bị người khác cướp đi, thật sự cô không còn thiết tha gì nữa.
Sau khi Phong rời đi, Ngân như cái xác không hồn, không còn tươi cười như trước kia nữa. Cô dùng bia rượu để xoa dịu nỗi đau của bản thân. Đêm nào cô cũng uống đến tận hai chai rượu vang mới có thể ngủ được.
Chiều hôm đó, Ngân đang ngủ, bỗng điện thoại reo lên. Cô quay người sang vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, màn hình hiện lên cái tên mà cô không hề muốn gặp. Không muốn bắt máy nhưng suy nghĩ một hồi lâu, cô tự nhủ phải làm rõ ràng chuyện giữa ba người, không thể cứ một mình chịu đựng được thêm được nữa. Ngân bắt máy giọng sắc lạnh.
- Alo
- Tao có chuyện muốn nói với mày. Hôm trước là tao sai, tao không nên làm chuyện đó với mày. Chúng ta hẹn nhau ở đâu đi.
- Được. Chỗ cũ.
Cúp máy, Ngân mệt mỏi đặt chân xuống giường rồi đi đến mở tủ chọn cho mình chiếc đầm đỏ ôm sát người, xẻ sâu phần ngực. Chuẩn bị xong, Ngân đến chỗ hẹn với Hương.
Tiếng nhạc xập xình vang lên inh ỏi khiến Hương vô cùng khó chịu, đã lâu rồi cô không đến những nơi này. Vừa thấy Hương, Ngân đã gọi lớn.
- Ê! Ở đây nè.
Hương thấy Ngân ngồi cùng với hai người đàn ông nữa nên có phần e ngại. Cô từ từ tiến lại gần. Ngân ra hiệu.
- Ngồi đi. Uống gì? Như cũ nha.
- Tao không uống rượu, cho tao nước trái cây đi.
Ngân cười lớn, hai gã đàn ông kia cũng bịt miệng cười thầm.
- Đến bar mà uống nước trái cây hả? Quê mùa quá vậy?
Hương sượng mặt. Ngân tiếp tục nói.
- À cũng đúng, mới sảy thai nên kiêng cử rượu bia cũng là điều dễ hiểu thôi. Cẩn thận vậy là tốt.
Hai gã đàn ông kia bắt đầu thì thầm chuyện về Hương. Hương tức giận kéo tay Ngân.
- Ra ngoài đi, tao có chuyện muốn nói. Chuyện đó nói ở đây không tiện.
Ngân cười đểu rồi ngoan ngoãn để Hương dắt tay đi. Ra đến ngoài, Ngân gạt mạnh tay Hương ra rồi xoay xoay cổ tay của mình.
- Thẳng thắn với nhau cũng tốt. Sẵn đây tao cũng nói luôn. Mày tốt nhất đừng đụng đến anh Phong. Nếu không đến tình bạn của chúng ta cũng không còn đâu.

Hương quyết rời đi để trả lại hạnh phúc cho người khác - Ảnh minh họa: Internet
Hương hơi ngơ ngác.
- Mày nói gì vậy? Tao với anh Phong có gì đâu?
Ngân tiến lại gần dùng tay vỗ liên tục vào mặt Hương.
- Đừng tỏ vẻ ngây thơ nữa. Mày làm gì chỉ có mày mới hiểu. Cướp bồ của bạn thân mà còn trơ trẽn đứng đây lớn tiếng.
- Mày hiểu lầm rồi, tao với Phong không có chuyện gì hết. Bình tĩnh nghe tao nói.
- Mày với anh ta đều như nhau… Đều là đồ phản bội. Đừng cố gắng tìm cách tiếp cận anh ấy nữa, dù gì mày cũng là người đàn bà chồng bỏ, chồng chê thôi. Tỉnh lại đi, mày không còn là cô gái xinh đẹp của ngày xưa nữa đâu, đừng đi mồi chài đàn ông sắp có vợ.
Nói xong Ngân rời đi, do uống hơi nhiều trước khi Hương đến nên dáng đi của Ngân hơi loạng choạng. Hương vội đến đỡ Ngân nhưng cô hằn học gạt tay ra, tự mình bắt taxi và rời đi. Hương đứng chưng hửng nhìn theo chiếc xe chở Ngân rời khỏi mà trong lòng vô cùng khó chịu.
Những ngày gần đây, Phong thường tìm đến nhà Hương hết xin ăn, uống rồi viện cớ ở lại đến tận chiều tối, cốt yếu chỉ để nhìn thấy mặt cô. Cô nhớ lại những lời Ngân nói nên tìm mọi cách né tránh anh. Nhiều lần Hương lạnh lùng từ chối Phong nhưng anh vẫn cố gắng tìm cách tiếp cận cô.
Hương nghĩ đến Ngân nên không thể mở lòng với Phong được. Dù gì cô cũng là đàn bà mang tiếng một đời chồng, còn anh đã có hôn thê. Cô không thể ích kỷ vì hạnh phúc của mình mà khiến bao nhiêu người phải khổ đau như vậy được. Không còn cách nào khác, đêm đó, Hương âm thầm dọn đồ rồi rời khỏi thành phố này, nơi có 1 tình yêu vừa chớm nở.
Tình yêu đó khiến cô vô cùng hạnh phúc, giống như một liều thuốc xoa dịu những vết thương trong lòng cô. Nhưng cô là người đến sau, không thể xen vào tình yêu của người khác. Cô không muốn lại làm người thay thế cho ai đó. Xem như cô nợ Phong một ân tình, nếu có duyên gặp lại, cô sẽ trả, còn không thì đành hẹn kiếp sau.

Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2007296
