Cuộc sống đã quá nhiều mệt mỏi, nếu có thể xin hãy đừng gieo rắc vào lòng nhau bất kì sự tổn thương nào nữa
Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, mọi sự sự bất hạnh, đắng cay nhất của người con gái chỉ mới thật sự bắt đầu khi mà chị vào năm nhất Đại học, một biến cố đã ập xuống cuộc đời chị. Một cơn đột quỵ quái ác đã cướp mất đi người cha chị yêu thương nhất, cướp mất đi chỗ dựa duy nhất của chị trên cuộc đời này.
Ngày bố ra đi tất cả xung chị dường như đều sụp đổ, chỉ có nước mắt, bóng tối là bao trùm lấy chị. Chị như người vô hồn, bước đi một cách vô định, không tìm nổi cho mình một điểm tựa để tồn tại giữa cuộc đời này. Kể từ đó cuộc sống của chị là những ngày tháng thiếu thốn tình thương và chỉ tràn nước mắt.
Chị sống trong sự hà khắc của gia đình bên nội, sự khắt khe của dư luận bởi định kiến con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Họ nói chị mang trong mình dòng máu của mẹ. Một người đàn bà đã bỏ con, bỏ chồng mà đi. Họ luôn cho rằng sau này lớn lên chị sẽ giống như mẹ của chị. Mỗi một lời họ thốt ra là mỗi một vết cắt cứa sâu vào lòng chị, để lại những thương tổn hằng sâu trong tâm thức của chị.
Để ước mơ nơi giảng đường không bị đứt đoạn giữa chừng chị đã phải vừa học vừa làm thêm đủ thứ nghề từ làm gia sư, nhân viên phục vụ đến đi phát tờ rơi, mỗi ngày chị đều phải đi làm tới tối muộn mới đủ tiền trang trải học phí và tiền sinh hoạt.
Dù khoảng thời gian đó cuộc sống đẩy chị vào tận cùng của đáy vực nhưng chị chưa một lần cho phép mình gục ngã trước những biến cố. chị luôn tự nhắc nhở chính mình phải sống thật kiên cường để cha chị có thể an lòng, để chị mãi mãi là niềm tự tự hào, niềm kiêu hãnh của ông.
Chị phải cố gắng sống thật tốt để chứng minh với đời chị không như những gì họ đã định kiến về chị .
Trong khoảng thời gian đầy khó khăn đó chị gặp được anh, anh đến bên chị bằng cả sự chân thành, thấu hiểu của một người con trai chín chắn, trưởng thành.
Tình yêu và sự ấm áp của anh đã đánh bại hoàn toàn một chút lý trí còn sót lại trong chị. Vượt qua tất cả những mặc cảm của bản thân, chị nhận lời yêu anh vào một ngày mưa của Sài Gòn.
Họ đã cùng nhau trải qua những thăng trầm của cuộc sống, cùng nhau nắm tay đối mặt với tất cả mọi thứ, từ những rào cản từ phía gia đình anh, họ đã mơ về một tương lai đầy hạnh phúc về một ngôi nhà với những đứa trẻ.
Tôi vẫn nhớ nụ cười tràn ngập hạnh phúc của chị trong chiếc áo cưới trắng tinh khôi, nụ cười của sự hạnh phúc, của những ước mơ về tương lai, nó gửi gắm cả một bầu trời hi vọng. Thế nhưng số phận một lần nữa lại trêu đùa hạnh phúc của người con gái bé nhỏ ấy.
Ngày chị và anh cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm chị ko thể làm mẹ, chị như chết lặng. Mọi thứ xung quanh chị dường như đều sụp đổ, thứ hạnh phúc tưởng chừng như chị đã chạm tới bỗng chốc tan biến hóa thành hư vô. Và rồi chị chống chọi áp lực từ phía gia đình chồng, những lời nói của gia đình nhà chồng, những câu nói làm tổn thương chị đã một lần nữa gieo vào lòng biết bao nỗi buồn, đẩy chị bên bờ vực vực thẳm.
Gia đình chồng chị gây áp lực yêu cầu anh chị ly hôn, khi ấy anh vẫn ở bên khích lệ, an ủi chị. Nhưng mỗi ngày gia đình của anh càng gây áp lực nhiều hơn, bạn bè anh cũng khiêu khích, bàn tán khuyên anh nên tìm một đứa con riêng bên ngoài.
Chị biết anh cũng rất mệt, anh trầm tư hơn, những lần say rượu cũng nhiều hơn. Anh thương chị nhưng vẫn nhưng vẫn không thắng nổi lòng tự tôn của một người đàn ông, không thắng được những áp lực của dòng họ đặt lên người anh và không thắng được dư luận.
Những cuộc nói chuyện của anh và chị ngày càng ít đi, anh đi công tác nhiều hơn, chị cũng không còn nhận được những cái ôm ấm áp từ anh. Sau 2 năm kiên trì trong sự mệt, chị đã chọn kết thúc tất cả bằng tờ đơn ly hôn. Chị biết khi tình yêu đã không còn cho những khoảng trống cho sự thấu hiểu và cảm thông thì chia tay là một cái kết tất yếu cho một cuộc tình buồn.
Sáu tháng sau anh kết hôn cùng một người con gái khác. Khi biết tin chị chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười chất chứa biết bao nỗi xót xa. Ngày anh kết hôn cũng là ngày chị rời khỏi thành phố. Chị xin chuyển công tác về làm trong một bệnh viện của một tỉnh vùng sâu.
Chị vùi mình vào công việc như cố quên đi những niềm đau trong cuộc đời này. Nhưng số phận lại quá tàn nhẫn với chị, chị bị tai nạn xe và mất sau trong một chuyến đi từ thiện ở một vùng quê nghèo. Một dấu chấm hết cho cuộc đời của chị, kết thúc những chuỗi ngày đau thương của chị.
Chị từng nói với tôi rằng “Em hãy cứ sống như những gì em muốn, đừng quan tâm mọi người xung quanh nói gì về em”, có lẽ cả đời chị đã bị dư luận làm cho thương tích đầy mình, bị mắc kẹt trong cái định kiến tàn khốc của xã hội về người phụ nữ.
Đặt lên mộ chị một nhành hoa lan trắng, loài hoa mà chị rất yêu thích, chị cũng giống như những nhành hoa lan, trong sáng và đầy thánh thiện.
Tôi đã từng trách mọi người, đã từng trách chồng chị. Bởi nếu anh mạnh mẽ hơn chị sẽ không phải một mình. Và nếu như mọi người một lần nhìn chị với cái nhìn bao dung và cảm thông hơn thì liệu chị có phải trải qua những ngày đầy đau thương như thế này không.
Cuộc sống đã quá nhiều những mệt mỏi rồi vì vậy xin hãy đừng gieo rắc vào lòng nhau bất kì sự thương tổn nào nữa.
Tôi rời khỏi mộ chị trong cái ánh nắng chiều tà của những ngày đầu thu, phía trời xa từng đàn chim vỗ cánh chao mình bay về tổ. Kiếp sau chỉ mong chị một đời bình an, suôn sẻ và được tự do tự tại như những chú chim non đang bay lượn trên bầu trời kia.
Ở nơi nào đó, hãy thật hạnh phúc nhé chị.
Xem thêm
Luật Bồi thường thương tích cá nhân, tai nạn
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/cuoc-song-da-qua-nhieu-met-moi-neu-co-the-hay-bao-dung-cho-nhau-nw228911.html