Lời xin lỗi mà con - cũng như nhiều người con khác nữa vẫn đang nợ bố của mình! Nhưng con cũng sẽ không nói ra đâu bố ạ! Con sẽ dùng hành động để thay lời xin lỗi, bố nhé!

ảnh minh họa
Tuổi thơ của con- chính là bố!
Luôn là người hiểu và chiều con nhất, mặc dù con chưa bao giờ tâm sự với bố! Con là một người ít nói và sống nội tâm, chưa bao giờ con để lộ cảm xúc của mình, vì thế mọi người đều bảo con là người sống không tình cảm. Con không phản bác bởi con thấy hình như mình cũng là người như vậy thật, khi mà chưa bao giờ con thể hiện tình cảm với bố, dù chỉ là một câu nói, hay một hành động nhỏ. Nhưng con vẫn luôn là người rõ ràng nhất, rằng trong lòng con người mà con yêu quý và kính trọng nhất là bố.
Con biết rằng, trong ba chị em thì con luôn là người mà bố thương nhất. Bố chưa bao giờ nặng lời với con, chưa bao giờ đánh con. Mỗi khi con làm sai việc gì thì bố chỉ xoa đầu con và kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích hay một câu chuyện mà bố đã từng trải qua.
Với đầu óc đơn giản của một đứa trẻ, lúc đó con chỉ nghĩ đơn giản rằng đó là một câu chuyện bình thường như bao câu chuyện khác, nhưng sau này lớn lên, con mới biết được rằng mỗi câu chuyện bố kể đều có một ý nghĩa sâu xa trong đó, có liên quan đến những lỗi lầm mà con phạm phải. Bố không đánh, không mắng mà muốn con tự chiêm nghiệm và suy nghĩ về lỗi lầm của mình, bố không đánh con bởi đánh con cũng như bố đang đánh chính mình vậy, bố không nỡ!
Con còn nhớ, mỗi tối trước khi đi ngủ, con luôn nằm nghe bố hát những bài hát cách mạng mà trước kia bố đã từng hát trên chiến trường. Khi đó, trong lòng con, bố chính là ca sĩ hát hay nhất mà con từng nghe.
Nhà mình nghèo, bố không bao giờ cho con tiền tiêu vặt cả, nhưng bố cũng không để con phải thiếu thốn cái gì. Còn nhớ, khi học tiểu học, năm nào con cũng được chọn đi thi học sinh giỏi nhưng chẳng năm nào con đoạt giải, con buồn vì không bằng bạn bằng bè, khi đó bố chỉ nói: “con đừng bao giờ bỏ cuộc!”.
Đến năm lớp sáu, con đã thi đỗ học sinh giỏi cấp huyện, mặc dù chỉ là giải khuyến khích nhưng bố vui lắm, bố còn đem giấy khen của con treo lên bức tường ở chính giữa nhà!
Bố chính là người đưa con tới tương lai!
Bố chẳng bao giờ ép con phải làm bất cứ việc gì cả! Năm con thi đại học, con thì không đỗ, bố cũng chỉ bảo rằng: “năm nay coi như là thi để lấy kinh nghiệm, năm sau thi tiếp”. Con sợ mọi người chê cười, nên con quyết định không ở nhà ôn mà đăng kí vào một trường cao đẳng học. Bố cũng không phản đối, bố chỉ bảo:” ra ngoài để học khôn của xã hội cũng được”.
Ba năm học cao đẳng xong, ra trường không tìm được việc làm, con chán nản, quyết chí thi lại đại học. Ngày nhận được kết quả, biết con đỗ vào một trường đại học danh tiếng, bố cười suốt.
Mọi người trong làng đều nói: “con gái học nhiều làm gì, anh nuôi nó ba năm thôi chứ tiền đâu mà nuôi nó ăn học mãi thế?”. Bố chỉ cười và nói: “nó học được cứ cho nó học, đó là ước mơ và con đường đi mà nó đã chọn, mình chỉ giúp nó có cơ hội thực hiện thôi, còn có thực hiện được hay không là tùy thuộc vào nó!”.
Bố chính là ánh mặt trời của đời con!
Bốn năm học đại học, con chưa kiếm được một đồng tiền nào, mọi chi phí vẫn do bố chu cấp, mỗi lần về quê, nhìn bữa cơm nhà mình mà con rớt nước mắt vì bữa cơm nhà mình chỉ có bát canh và một đĩa rau xào. Mỗi khi mùa gặt mùa cấy đến, bố vẫn phải những việc nặng nhọc nhất, mà đáng lẽ ra những người bằng tuổi bố họ đã không phải ra ruộng làm việc nặng nhọc như vậy nữa.
Sáu mươi tuổi, bố vẫn phải vác lúa, vẫn phải thồ lúa, xe lúa cao ngất che lấp cả người. Vất vả như vậy nhưng bố vẫn luôn là người động viên con là: cố mà học, sau này mới đỡ vất vả! Mười chín năm nuôi con ăn học, những đồng tiền đóng học con cầm trên tay đều là tiền mồ hôi nước mắt của bố!
Nhiều lúc con còn ích kỉ nghĩ rằng: “nếu thời sinh viên cứ kéo dài được mãi thì tốt nhỉ, đỡ phải bon chen ngoài xã hội phức tạp!”. Những bạn bè bằng tuổi con đều đã ra trường và đi làm, có tiền gửi về giúp đỡ bố mẹ, vậy mà con hàng tháng vẫn còn phải nhận những đồng tiền “xương máu” từ tay bố. Con thấy mình thật vô dụng!
Bố luôn là người quan trọng nhất trong cuộc đời của con!
Con biết mình vẫn nợ bố một lời xin lỗi vì đã làm cho gánh nặng trên đôi vai bố thêm trĩu xuống, xin lỗi vì nhiều khi con đã quá ích kỉ khi chỉ biết nghĩ cho mình, xin lỗi vì con chưa bao giờ nói với bố một câu “con yêu bố”, xin lỗi vì chưa bao giờ con quan tâm đến cảm nhận của bố. Nhưng con biết, nếu nói ra, bố sẽ buồn bởi như vậy chính là con đang tự biến mình trở thành người ngoài chứ không phải con gái của bố, bởi trong thâm tâm bố luôn cho rằng, chăm sóc và yêu thương con là trách nhiệm của bố.
Nếu con nói cảm ơn thì nó sẽ không còn là tình yêu thương nữa, bởi tình yêu thương là vô bờ bến và không thể dùng lời nói để biểu đạt được. Vậy thì, con sẽ dùng hành động để thay lời xin lỗi bố nhé! Con sẽ học và sống thật tốt! Khi nào con ra trường, con sẽ kiếm thật nhiều tiền để bố không còn phải vất vả như vậy nữa nhé! Còn một điều, con nghĩ mình cần phải nói hơn lời xin lỗi đó là “Con yêu bố, được làm con của bố là phúc phận kiếp này của con. Bố hãy luôn sống vui vẻ nhé!”

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
