Có những người, đã buông tay thì cả đời không tìm thấy!
Những ngày đầu tiên làm quen, chúng ta có thể thức thâu đêm suốt sáng để kể lể cho nhau nghe những điều xoay quanh cuộc sống. Đơn giản vì chúng ta tò mò, muốn khám phá đối phương, đồng thời cũng muốn kéo đối phương vào vòng tròn sống của mình. Chúng ta có trăm ngàn cách để làm mới một câu chuyện cũ, có trăm ngàn lý do để tìm đến gặp mặt nhau. Chúng ta cũng có cả triệu lời thương yêu để nói… Cho nên, người ta vẫn nghĩ rằng những ngày đầu yêu nhau là những ngày đẹp nhất.
Nhưng rồi, chúng ta bắt đầu xảy ra mâu thuẫn. Chúng ta không còn nghĩ mình sẽ vì ai đó mà tiếp tục cố gắng nữa, bởi chúng ta chỉ muốn vì mình mà thôi. Chúng ta cũng thấy những thói quen cũ cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán, yêu thương được thốt ra hằng ngày chẳng còn gì mới mẻ và tạo cảm giác khấp khởi chờ mong trong lòng chúng ta nữa… Vậy là chúng ta bắt đầu đổ lỗi.
Chúng ta có thể ngồi hàng giờ để đấu tố nhau những thói hư tật xấu – mà vốn dĩ trước đây, dù có hiện diện rõ rệt, chúng ta cũng chẳng mấy bận tâm. Chúng ta có thể liệt kê ra hàng tá lý do cho việc bận bịu của mình mà tỏ ra xa cách và hời hợt. Chúng ta lại bắt đầu cằn nhằn và trở nên khó tính khi đối phương vô tình phạm lỗi.
Cái cách mà chúng ta đối xử với tình yêu giống như là việc chúng ta ăn một trái ngon rồi vứt lại hạt vào cái hố. Mà chúng ta lại không biết rằng những gì đã nếm trải chỉ là trong khoảnh khắc, giá trị thật của trái ngon lại nằm ở phần hạt giống. Bạn có biết, mỗi hạt giống khi được gieo trồng và ươm tưới sẽ nảy ra những mầm xanh? Và bạn có biết, mỗi mầm xanh ấy lại ắp đầy hy vọng về một ngày không xa được đơm hoa kết trái?
Nếu mỗi chúng ta đều ngại khó ngại khổ, chỉ thích ăn phần trái ngọt bên ngoài và bỏ mặc phần hạt giống bên trong, thì thử hỏi cho đến bao giờ chúng ta mới biết được thế nào là tình yêu thực sự? Là thứ tình cảm keo sơn gắn bó, kéo dài qua năm tháng, bền vững với thời gian. Là cảnh những con người đã mang trên mình hai thứ tóc, mắt mờ, chân chậm… vẫn có thể nắm tay nhau những chiều đi trên phố nói câu “mình ơi” ngọt lịm.
Thông thường, chúng ta chỉ thèm muốn, chỉ khao khát điều hạnh phúc giản đơn đó. Chứ chẳng mấy khi chúng ta đủ nhiệt tình lẫn thành tâm để mà mong cầu, hay nuôi dưỡng. Chúng ta dù đã lớn mà vẫn cư xử hệt như những đứa trẻ. Cứ thấy món đồ chơi mới thì nằng nặc đòi mua cho bằng được. Rồi có mới thì nới cũ, bỏ mặc những món đồ đã cũ, đã hỏng hóc vào một xó xỉnh, không cần biết trong quá khứ đã từng hứa hẹn sẽ gắn bó keo sơn cùng nhau như thế nào.
Tất nhiên, vẫn mong sao trong cuộc sống này có nhiều người sẵn lòng đem chữa lành đồ cũ, để biết trân trọng giá trị thực của những điều quý giá. Nên nhớ, đời người có lúc thăng lúc trầm, tình yêu cũng có lúc ngọt lúc nhạt, không ai có thể cứ tiến tới đường bằng phẳng mà đi. Ngược lại, bão giông sẽ tôi rèn khả năng chịu đựng và bắt chúng ta phải lớn. Và tình yêu thì cũng không ngoại lệ. Không cùng nhau vượt qua gian khó, sao có thể hẹn ước thề bồi về một ngày sau xa xôi?
Cho nên, khi đang có cạnh bên mình một mối quan hệ thật lòng, thì hãy nói với nhau câu níu giữ. Đừng vì những chuyện vụn vặt mà dễ dàng buông tay. Cũng đừng vì những lần xốc nổi mà đánh mất nhau giữa những ngày thanh xuân tươi trẻ. Có những thứ, đã mất thì không tìm lại được. Cũng có những người, đã buông tay thì cả đời không tìm thấy!
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/co-nhung-nguoi-da-buong-tay-thi-se-mat-nhau-vinh-vien-GYlwKRUFpilT1.html