Có những khoảng khắc nhận ra mình may mắn đến nhường nào

05:00' 17-08-2021
“Cuộc đời này đã ưu ái cho mình đến thế nào mình mới có một người người mẹ hy sinh và yêu thương mình như thế. Cuộc đời đã cho mình cái may mắn khi có một gia đình không chỉ yêu thương mà còn luôn ủng hộ mình hết mức như thế thì dù có khó khăn như thế nào cũng hãy sống một cách hưởng thụ và trân quý nhất có thể những gì mình đang có trong cuộc đời”.


    Mình là một người trẻ! Đó là câu mình có thể viết ra mà không cần phải đắn đo suy nghĩ vì mình viết nó trong vô thức nhưng có luôn nhận thức rằng đó là sự thật. Trong đầu mình có nhiều những đốm sáng nhỏ lóe lên ý tưởng với bao suy nghĩ về cái mình sẽ viết và có nhiều thứ để tâm sự quá nhưng mình vẫn chưa biết sẽ nên bắt đầu viết từ đâu, và sẽ nắm trọn từng đốm nhỏ suy nghĩ như thế nào để cảm xúc của mình được chảy trôi theo từng con chữ một cách rõ ràng và chứa đựng cả đôi phần êm dịu, thoải mái nhất. Rồi cứ thế câu “Mình là một người trẻ” cứ thể chảy ra từ những tiếng gõ bàn phím…

    Mình không biết nhiều người khác, những người thích viết thì sẽ mê cảm giác được viết như nào, chắc hẳn có người sẽ thích cảm giác được cầm bút để viết và nhìn những con chữ xinh đẹp, những con chữ thể hiện đặc trưng tính cách của họ. Hoặc cũng có người lại thích cảm giác được ngửi mùi giấy, mùi mực khi học được giãi bày tâm sự của mình rõ ràng nhất qua từng con chữ chăng, biết đâu có đôi khi có người thích viết vì bởi họ thích viết, đơn gian thế thôi. Còn đối với mình, cảm giác được gõ bàn phím của chiếc laptop thân quen, được nghe những tiếng tách tách từ bàn phím nó làm mình cảm thấy thích thú lắm, nó làm mình thoải mái để tâm sự những gì mình nghĩ, an yên để viết ra những việc mình cần làm và đặc biệt là giãi bày những cảm xúc của mình, đó là cách mình tâm sự với bản thân và cũng là cách khiến mình thực sự tập trung để hiểu bản thân hơn. Đeo tai nghe và nghe những bản nhạc yêu thích cùng thời tiết mát mẻ như thế này, rồi viết những gì mình nghĩ về cuộc sống về mỗi ngày mình trải qua một cách tập trung nó khiến mình cảm ơn cuộc đời rằng mình may mắn có mặt trên đời này như thế nào. Và mình sẽ bắt đầu tâm sự về “Mình là một người trẻ” nhé.

    Mình là một người trẻ hay than thở là mình già. Mình rất thích nghe podcast, đối với mình podcast như một cách trò chuyện và chia sẻ cảm xúc thiêng liêng với những người mình không quen biết nhưng có một liên kết vô hình rất tuyệt vời, nó giống như một sự thấu hiểu giữa người với người, nó chính là cách mình nghe người khác nói chuyện nhưng lại là việc mình đang tâm sự với chính lòng mình vậy… Mình rất thích chị Giang Ơi và yêu mến đặc biệt với những podcast radio của chị, mỗi lần nghe radio của chị Giang mình luôn cảm nhận được giọng nói nhẹ nhàng, một phong cách nói chuyện tâm tình giữa những người bạn và có sự đồng cảm một cách sâu sắc, mỗi lần nghe chị nói chuyện, mình cảm giác như chính mình đang giải quyết và chia sẻ những câu chuyện của mình vậy.

    Mới gần đây mình có nghe radio “Người lớn cảm thấy… già” của chị Giang và mình nhận ra mình chính là điển hình của những người trẻ hay nói rằng họ già như chị Giang nói.

    20 tuổi hay 21 tuổi rồi 22 tuổi và mình biết khi mình 23 24 tuổi mình cũng sẽ có nhiều những lúc than thở rằng “mình già quá đi, mình già quá đi mất thôi”. Khi mình 30, 40 tuổi và may mắn hơn thì nhiều năm về sau nữa khi mình nhìn lại cái sự trẻ của tuổi 22 này, có thể mình sẽ cười thôi và nghĩ “Ôi cái hồi ấy đã là gì mà mình than thở mình già hoài vậy kìa”. Nhưng rồi mình cũng nghĩ, có lẽ nghĩ rằng mình già đi cũng không có gì là sai ngay cả khi mình đang trong độ tuổi mọi người vẫn hay khen ngợi rằng 20 là thời điểm vàng của sự trẻ, là giai đoạn hừng hực sức sống trẻ trung, vì nói cho cùng mình thêm một tuổi cũng có nghĩa là mình già đi một chút mà… Âu nó cũng là môt sự già đúng nghĩa theo bản thân mình nghĩ và cảm nhận như vậy.

    Mình bắt đầu thích thơ hơn, mình lại càng thích sự yên tĩnh và càng mê cảm giác được nghe podcast một mình trong phòng như một cách tâm sự rất đỗi nhẹ nhàng và cảm xúc. Cũng bởi mình khác đôi chút, mình lớn một chút và già đi đôi phần so với mình của những năm 17 tuổi có chút “Hiền nhưng bạo động ngầm” mà. Hồi ấy mình làm gì tìm đến sách như một người bạn đâu, hồi ấy mình chỉ sáng mở mắt tối nhắm mắt với những kiến thức quanh những đề cương toán, đề tiếng Anh và những cuốn sách tham khảo văn mà thôi. À hồi ấy mình còn mê đọc ngôn tình và có đôi khi còn đắm chìm mãi trong cảm giác ngọt ngào hồng phấn đúng chất thiếu nữ cơ, nhưng đến giờ nó lại là một thể loại không còn phù hợp với mình nữa. Cũng giống như mình của hiện tại không thích thú lắm với những cuốn sách nonfiction nhưng biết đâu “già” thêm vài tuổi nữa mình lại coi thể loại này như một người bạn.

    Nói đến đây để mình muốn gửi gắm thông điệp rằng mình nói mình già đi không có gì là không hợp lí cả, miễn là cái sự già đi theo cách mình nói khiến cho mình nhận ra rằng mình đã trưởng thành hơn dù một chút thôi cũng được và mình biết được mình cần làm gì để trưởng thành hơn nữa trên con đường đời… Và một lẽ dĩ nhiên hòa trong những lẽ sống khác với nhiều những người khác thì mình vẫn chênh vênh trên nhiều con đường khác nhau mình đang chọn… Nhưng mỗi ngày mình vẫn luôn cảm ơn cuộc đời vì đã cho mình được sống và nhận ra được điều rằng mình đã trưởng thành hơn ngày hôm qua một chút.

    Mình là một người trẻ đang xây dựng những con đường mang tên người trưởng thành. 22 tuổi rồi, đủ tuổi mà mẹ mình vẫn hay nói rằng “Đủ lông đủ cánh đi kiếm tiền tu dưỡng bản thân rồi đấy”, 22 tuổi làm cho mình và nhiều những bạn trẻ khác chênh vênh lắm chứ. Những lựa chọn chênh vênh của việc ra trường, kiếm việc, theo đuổi đam mê, xây dựng gia đình… Có thể trong hàng chục, hàng trăm những nỗi chênh vênh được tồn đọng và ứ đầy qua mỗi ngày và đặc biệt là trong tình trạng Covid mọi thứ đêu khó khăn như thế này, mình may mắn có được một công việc. Dù không phải là công việc mình luôn mơ ước, không phải công việc mình quá mãn nguyện, nhưng đó là công việc khiến mỗi ngày của mình học thêm được một chút, công việc tạo điều kiện cho mình đươc làm việc cùng những người đồng nghiệp rất tận tình chỉ bảo và giúp đỡ. Đó là một công việc khiến mỗi sáng thức dậy mình không than thở rằng: “Ôi mình muốn từ bỏ quá”. Thay vào đó là những buổi sáng mình thức dậy uống một cốc mật ong chanh, tận hưởng sự trong lành của buổi sáng và bắt đầu đi làm.

    Đó là một công việc mỗi buổi chiều tan làm nhìn những dòng người tấp nập, từng dòng xe nối đuôi nhau đông đúc, mình cảm nhận được sự bận rộn, nhưng là một sự bận rộn khiến mình thấy vui vẻ, hơi khác người chút nhỉ? Vì mình yêu thích sự bận rộn, đối với mình bận rộn chính là cách mình tạo ra nhiều giá trị cho cuộc đời và cho chính mình, bận rộn chính là cảm giác mình làm được nhiều việc hơn trong một ngày và mình thấy hạnh phúc vì đó là một ngày chất lượng. Cái cảm giác cùng biết bao những người xa lạ chạy qua nhau, chạy cùng nhau trên một con đường khiến mình thật sự thấy đồng cảm. Mỗi người trên con đường tan tầm ấy, có thể có người bận rộn để về đến nhà trẻ đón con, nhanh chạy về nhà để chuẩn bị bữa cơm cho gia đình, có người chỉ đơn giản là thảnh thơi nhàn nhã trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, có người cảm thấy hôm nay là một ngày làm việc tuyệt vời thời tiết thật sáng khoái, cũng có người chất chứa trong lòng những áp lực của công việc vẫn chưa giải quyết xong,… Nhưng đối với mình được nhìn ngắm mọi người cùng nhau di chuyển trên những tuyến đường, cùng giao nhau chớp nhoáng ánh mắt khi chờ đén đỏ, khi đi ngang hàng nhau lúc đang di chuyển, được cảm nhận và nhìn thấy hộp cơm trưa của mọi người treo ở móc xe giống mình và mình cũng giống nhiều người khiến mình thực sự hạnh phúc, và đối với mình đó là cảm giác của sự đồng cảm, là cảm giác được truyền năng lượng cổ vũ động viên những người xa lạ nhau mỗi ngày rằng ngày mai cũng hãy cố gắng hết mình vì công việc, và vui vẻ vì được đi làm như hôm nay nhé! Tình cờ lại gặp một người hôm qua cũng đứng cùng mình chờ đèn đỏ đôi khi lại khiến một ngày của mình tạo nên điểm nhấn và vui vẻ chút ít, biết đâu chăng là như thế! Đó chính là cách mình quan sát những điều nhỏ nhặn xung quanh để tạo nên niềm vui mỗi ngày cho cuộc sống của mình. Và mình cũng cảm ơn cuộc đời vì tuy hôm nay cũng không khác gì lắm với ngày hôm qua nhưng được sống và được nhìn hôm nay của mọi người cùng tan sở cũng khiến mình cảm thấy thật may mắn rồi.

    Mình là một người trẻ và cũng là một đứa trẻ con của gia đình. Mọi người vẫn thường nói nhiều những câu kiểu như “Con cái dù lớn đến đâu thì vẫn là những đứa con thơ dại của ba mẹ”. Mình cũng vậy, không ngoại lệ và càng lớn mình càng hiểu hơn tấm lòng của ba mẹ để rồi mình nhận ra việc mình cãi lại những câu nói mẹ nói ra có chút vô lý như ngày xưa lúc còn 16, 17 tuổi chẳng có nghĩa lý gì cả… Hôm qua khi mình nhận thùng đồ mẹ mình gửi ra cho mình, mình đã bất ngờ đôi chút vì hai thùng đồ ăn lớn quá, mình còn có chút lo sợ không biết lúc chở nó trên đường có bị bất thình lình đổ xuống đường không nữa. Nhưng may mắn thay đi cẩn thận với tốc độ 30km/h và về được đến phòng trọ một cách an toàn cả người và cả thùng đồ. Khi mở thùng đồ ra mình lại choáng ngợp lần nữa vì quá nhiều đồ ăn, nào là đủ các loại cá và rau củ cũng đa dạng nữa. Mình nhìn từ thùng cá rồi lại nhìn sang thùng rau và mình bật cười vì sự chu đáo của mẹ, mẹ luôn là người yêu thương mình như thế. Để minh chứng cho mẹ rằng mình đã nhận đồ đầy đủ và sau đó chụp vội một bức ảnh gửi qua cho mẹ.

    Quay lại thùng đồ ăn để sắp xếp để vào tủ lạnh cho gọn gàng mình thấy những đùm cá được làm sạch sẽ, được chia nhỏ sẵn, đủ cho mỗi bữa ăn của mình. Túi trứng bọc kĩ càng từng quả trong những tờ giấy ô li bỏ đi của em mình được buộc lại gói trong một túi nilong lớn. Từng bó rau được cắt gốc sạch sẽ, những loại hoa quả đa dạng và đến cả những quả chanh, thứ dễ dàng có thể mua được ngay bên cạnh tiệm tạp hóa đầu ngõ, cách mẹ nắp chặt và quấn kín nắp chai mật ong vì sợ nắp không kĩ sẽ chảy ra rau khiến mình… nhìn mãi, mình dọn từng thứ một ra khỏi túi ni long và mình thấy lòng mình nghẹn lại, mình bắt đầu khóc… Mồ hôi vì nóng và những giọt nước mắt cứ rơi còn tay mình cứ thế bóc từng quả trứng ra rổ, mình đã khóc như một đứa trẻ như thế.

    Có quá nhiều cảm xúc và mình thực sự không rõ cái làm mình khóc chính xác là điều gì. Có thể là vì mình nhớ mẹ, có thể là mình thấy sự tiết kiệm của mẹ khi đắn đo có nên mua một chiếc áo mới nhưng lại hào phòng mua biết bao đồ ăn ngon cho mình như thế, dù mình biết đó là tấm lòng bao la của những người mẹ nhưng mình vẫn xúc động và cả những sự đau lòng, hoặc có lẽ là vì mình nghĩ đến lúc mẹ bận rộn sáng sớm đi chợ, vừa làm thịt cá và mồ hôi vừa rơi… Giây phút đó mình đã nghĩ: “Cuộc đời này đã ưu ái cho mình đến thế nào mình mới có một người người mẹ hy sinh và yêu thương mình như thế. Cuộc đời đã cho mình cái may mắn khi có một gia đình không chỉ yêu thương mà còn luôn ủng hộ mình hết mức như thế thì dù có khó khăn như thế nào cũng hãy sống một cách hưởng thụ và trân quý nhất có thể những gì mình đang có trong cuộc đời”.

    Mình là một người trẻ cũng có những năm tháng mệt mỏi trong tuổi trẻ. Mình đã từng đọc một đoạn văn khiến mình ấn tượng và rất tâm đắc về bốn năm đại học như thế này: “Bốn năm đại học, có chất thơ như con ngõ nhỏ lát đá xanh, cũng có nỗi u sầu nhàn nhạt như hoa tử đinh hương, sự phấn đấu cuộn trào mãnh liệt, rồi những điều không trọn vẹn như ý, nhưng nhìn chung đã lấp đầy hành trình thời gian ngăn ngủi ấy, vẽ xuống một dấu chấm trong dịu dàng và tươi đẹp”.

    Đó là bốn năm mình gọi trân quý là bốn năm thanh xuân. Đối với mình “Bốn năm đại học, ngoảng trước ngoảng sau đã đi qua cái tuổi ngây dại. Bốn năm đại học u sầu nhàn nhạt như tử đinh hương, rồi có khi phảng phất như hoa ly, tích tụ đến khi u sầu nồng nàn tràn đến tim gan như sơn trà. Bốn năm đại học không trọn vẹn cũng như không thể nói câu mãn nguyện. Và, bốn năm đại học - một dấu chấm trong dịu dàng và tươi đẹp hay một dấu phẩy biết viết gì phía sau, biết tạo nên hương thơm gì cho những ngày sau?”

    Có những lúc mình đã bất lực vì những khó khăn trong khoảng thời gian học đại học. Cũng đã có những đêm mình khóc lén lút không dám khóc to vì sợ bạn cùng phòng nghe thấy bởi những bài kiểm tra mình làm quá kém, mình trách mình sao cứ mãi ngốc nghếch, kém cỏi như vậy. Cũng có những giây phút mình muốn từ bỏ vì chính mình tự tạo cho mình những áp lực mình nhẽ ra phải đạt được. Nhưng rồi đi qua bốn năm mình gọi là thanh xuân ấy mình nhận ra rằng mình đã cố gắng rồi, và trải qua rồi mình mới thấy bên cạnh những giây phút khó khăn ấy mình có biết bao điều vui bên thầy cô và bạn bè. Và mình lại cảm ơn bản thân vì đã vượt lên chính mình, để không bỏ cuộc, và cảm ơn cuộc đời cho mình sức mạnh và tình yêu thương của những người thân yêu để chống đỡ khỏi những gian nan trong bốn năm mình cho là mệt mỏi nhưng không phải bạn trẻ nào cũng may mắn có cơ hội được trải nghiệm ấy.

    Mình có rất nhiều điều, rất nhiều thứ, rất nhiều người để cảm ơn nhưng mình muốn nói chung đến việc cảm ơn cuộc đời vì đã khiến cho mình được sống và mỗi ngày trước khi đi ngủ mình viết nhật kí cho ngày hôm nay, lập kế hoạch cho ngày mai và không quên cảm thấy may mắn và cảm ơn ít nhất một điều gì đó trong ngày!



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
St Mark's Primary School Vùng: Dingley. Phone: 9551 1150
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/co-nhung-khoang-khac-nhan-ra-minh-may-man-den-nhuong-nao-nw232866.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ