Tôi đau đớn khi đến ngày sinh nở, phải cấp cứu trong bệnh viện, bố mẹ đẻ và em ruột không hề quan tâm mà còn liên tục đòi tiền trọ, điện nước.

    Đau đớn tột cùng khi gia đình đuổi mẹ con tôi ra đường giữa đêm

    ảnh minh họa

    Từ khi còn là sinh viên đại học, ngay từ năm thứ nhất, không như những bạn học khác tôi đã phải kiếm đủ việc làm thêm để phụ giúp gia đình. Lúc ấy, mẹ bảo đưa phân nửa tiền lương kiếm được để mua sắm lặt vặt trong gia đình dù tôi chẳng thấy vui chút nào.

    Sau khi ra trường 1 năm, tôi yêu và lấy một người ngoại tỉnh. Gia đình anh ở tận Quảng Bình. Bố mẹ tôi dù chấp nhận đám cưới nhưng luôn tỏ vẻ khó chịu và không ưa gì anh. Lý do là vì anh nghèo, nhà anh ở xa và trên hết là anh buộc phải ở rể.

    Khi ấy, lương tôi dạy học mới ra trưởng chỉ ở khoảng trên 100 USD, còn anh mới đi làm nên còn thấp hơn tôi. Ấy vậy mà hằng tháng, mẹ tôi vẫn yêu cầu tôi đóng tiền ăn ở gần 100 USD như lúc chưa cưới. Không chỉ thế, mẹ còn bắt tôi phải đưa không quá 3, 4 ngày, nếu trễ mẹ tỏ vẻ cau có, khó chịu ra mặt.

    Chồng tôi thấy vậy nên rất bực mình. Anh ấy luôn trách móc gia đình tôi keo kiệt, không thương con. Điều đó khiến tôi luôn mệt mỏi vì đứng giữa gia đình và chồng con. Vợ chồng tôi ở nhà bố mẹ được gần 1 năm thì có chuyện. Chồng và mẹ tôi cãi nhau vì những thứ tiền nong, vụn vặt đó. Chúng tôi buộc phải dọn ra ngoài tìm phòng trọ ở.

    Lúc đó, em gái tôi đang học lớp 7, đứa út học lớp 2. Rồi đứa lớn bất ngờ đòi nghỉ học đi làm. Bố mẹ tôi lúc đó lại trách tôi không chăm lo em, bỏ đi lấy chồng rồi để em thất học. Mẹ tôi luôn miệng mắng tôi bất hiếu, không chăm lo gia đình, chỉ ích kỷ lo cho mình. Rồi bảo tôi không lo đi làm kiếm tiền để sửa sang lại nhà cửa cho bố mẹ mà đi lấy chồng sớm.

    Thực sự lúc đó tôi thấy bực tức và chán nản vô cùng. Trong khi bạn bè được bố mẹ chăm lo, không phải suy nghĩ gì đến tiền nong, ngay từ năm đầu đại học, tôi đã phải đi kiếm tiền trang trải chi phí học tập, vừa phải chia ra cho bố mẹ, em út. Ấy vậy mà mẹ nỡ rũ bỏ hết, nói tôi bất hiếu.

    Sau khi dọn ra ngoài ở, cũng vì thiếu thốn mà tôi và chồng suốt ngày cãi nhau. Rồi chồng tôi cặp bồ với một cô làm cùng. Tôi về nhà chỉ mong được mẹ an ủi, sẻ chia như những bà mẹ khác. Nhưng trái lại, mẹ tôi lại bảo, chồng tôi ngoại tình là vì tôi ngu. Bảo tôi ngu từ lúc chọn chồng, không biết lấy một người giàu có, địa vị, lại chạy theo một kẻ nghèo đói, hỗn láo… Tôi nuốt nước mắt bỏ về không nói gì.

    Sau đó, chúng tôi ly hôn và 2 năm sau, tôi lấy chồng mới. Chúng tôi vẫn phải thuê nhà ở. Hằng tháng, ngoài tiền thuê trọ, tôi còn gửi về nhà 500 nghìn. Tháng nào mà gửi chậm thì bố, mẹ tôi gọi điện nhắc liền. Rồi tôi có bầu, mọi khó khăn trong cuộc sống lại tiếp tục đè lên vai tôi. Gần sinh thì chúng tôi lại dọn về thuê nhà bố mẹ ở (bố mẹ tôi có một dãy phòng cho thuê).

    Lúc còn đi làm, tôi còn có tiền gửi bố tiền thuê trọ hằng tháng, nhưng đến lúc nghỉ sinh, vì cơ quan chưa thanh toán tiền bảo hiểm nên tôi không có tiền gửi bố mẹ. Tôi nói sự tình thì mẹ tôi gạt phăng đi bảo, “Mày không có thì bảo chồng mày đưa, không vài trăm USD thì 1, 2 gì cũng được”. Tôi ứa nước mắt tủi thân. Thầm nghĩ, chẳng nhẽ bố mẹ không thương tôi sao. Tại sao mẹ rứt ruột sinh tôi ra mà xem tôi như người dưng nước lã như vậy. Tôi không tiếc mấy trăm USD tiền nhà mà chỉ đau lòng vì bụng mang dạ chửa, mọi gánh nặng đổ lên đầu mà còn phải chịu áp lực tiền nong từ chính bố mẹ đẻ như vậy.

    Tôi sinh sớm 2 tuần, vì huyết áp cao nên phải đi cấp cứu. Lúc đấy, vì không chuẩn bị tiền kịp (tiền gửi thẻ chưa kịp rút) nên tôi có bảo chồng sang mượn tạm mẹ vài trăm USD. Tôi phải đau đớn nửa ngày mới sinh. Từ lúc vào viện đến lúc sinh chỉ có chồng tôi bên cạnh, bố mẹ đẻ dù ở gần nhưng không hề vào chăm.

    Tôi đau đớn với thuốc thang, dây rợ vì huyết áp cao và vừa sinh xong, người mệt mỏi và đói. Tôi thèm lắm một bát cháo chăm con của mẹ như bao người khác, nhưng không..! Mẹ tôi không hề vào thăm con, thăm chá, bà chỉ gọi điện bảo tôi mang thẻ về để bà rút tiền trọ và tiền mượn hôm bữa.

    Tôi nằm viện gần 1 tuần, chồng thức đêm mấy ngày nên nhờ mẹ lên trông thay. Mẹ tôi bảo, mẹ nhức đầu không thức nổi đâu. Tôi nhờ mẹ một đêm mà không được, trong khi mẹ chồng đã già yếu ở xa vẫn luôn gọi điện bảo lên chăm tôi. Thế là hai vợ chồng tôi đành tự xoay xở mọi thứ. Tôi buồn vô hạn, nước mắt chỉ muốn trào ra nhưng phải cố kìm nén vì sợ chồng biết, lo lắng. Tại sao, bố mẹ không thể đợi con ra viện rồi hằng đòi sao? Tại sao bố mẹ lại đối xử với tôi như vậy?

    Đỉnh điểm mâu thuẫn, cách đây mấy ngày, mẹ tôi vẫn giọng điệu cũ trách móc tôi là chị cả mà không biết lo cho gia đình, em út nên trời phạt lấy phải hai ông chồng nghèo rớt mùng tơi. Rồi bà còn nhẫn tâm bảo tôi ăn ở thế nào mới sinh con non và bị huyết áp cao, chứ người ta bình thường có sao đâu.

    Tôi bực tức quá nên không kìm nén, nói hết những suy nghĩ lâu nay. Nhưng ngờ đâu, lúc đó, cả nhà tôi, bố mẹ và em tôi đều hùa vào chửi tôi, bảo tôi ngu.

    Mẹ tôi bảo, “Nếu không đòi tiền mày, lấy đâu ra đóng tiền điện nước, tiền ăn hằng ngày. Tao phải đòi để thằng chồng mày biết thân mà lo. Hồi xưa tao sinh con bà ngoại mày có lên chăm đâu mà giờ mày trách tao. Mày ăn ở không ra gì nên mới bị trời đánh”.

    Rồi cả bố và hai em tôi hùa vào bênh mẹ. Đứa em gái tôi hết mực thương yêu giờ bảo tôi hỗn mới đi lớn tiếng với mẹ như thế, rồi nó đuổi tôi: “Chị đi đi, đừng ở đây làm khổ bố mẹ nữa. Chị không trách mẹ chồng lên thăm mà sao về trách mẹ”.

    Tôi đau đớn tột cùng khi cả nhà đều quay lưng lại với tôi như thế. Nhưng dù đau buồn như thế nào, dù nước mắt không ngớt rơi, dù thương gia đình và các em nhiều lắm, đêm đó, tôi vẫn quyết ôm con ra ngoài thuê trọ ở.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Parliament of Victoria - Luba Grigorovitch MP Vùng: Caroline Springs. Phone: 0455 408 206
Xem thêm


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ