Bạn đã yêu người tổn thương bao giờ chưa?
Tiếng chuông báo thức vang lên đúng hai mươi mốt giờ hai mươi phút y. Cô ấy vươn mình gượng dậy sau giấc ngủ chiều muộn đến bây giờ. Rồi cô ấy loay hoay sửa soạn tí tóc tai, điểm nhẹ một chút son môi, và hôn lên má đứa con bé bỏng đang co mình mơ ngủ của cô ấy. Và cuộc hành trình đi tìm cuộc sống lại tiếp tục với những chuỗi ngày dài ca đêm chưa có điểm dừng của cô ấy. Cô ấy – “Crush” chính hiệu của cuộc đời tôi.
“Ánh trăng đêm” – biệt danh mà tôi hay nhắc tới cô ấy. Thật ra cô ấy tên là Ánh Nguyệt, cũng trùng hợp với cái tên làm sao khi mà cuộc đời hai mươi ba năm bốn tháng của cô ấy gắn liền với những tháng ngày tăm tối nhất của cuộc đời. Vậy nên cái biệt danh uỷ mị kia cũng bắt đầu từ đó.
Bạn đã yêu người tổn thương bao giờ chưa? Bạn đã yêu người đàn bà cũ bao giờ chưa? Đấy là những câu hỏi mà tôi muốn hỏi những người chỉ biết đùa cợt, dị nghị với những cô gái đã chịu thiệt thòi về tình yêu biết bao nhiêu nhưng ai trong số những người đàn ông trên đời này, dám lặng mình xuống để mà hiểu cô gái từng trải ấy hơn.
Tôi yêu Nguyệt. Yêu một người đã chịu nhiều tổn thương, yêu một người con gái đã cũ. Đối với tôi cô ấy còn sáng hơn cả ánh trăng rằm đêm mười lăm kia.
Tôi tình cờ gặp ấy khi còn đang là một gã trai đã trải qua vô số chuyện trên đời này khi mới chỉ hai mươi ba tuổi. Trước đó, cuộc sống của tôi bế tắt từ mọi chuyện, từ việc chia tay người yêu, công việc thì chưa có gì ngoài con số không tròn trĩnh, đến việc gia đình không yên bình suốt mấy chục năm trời. Đó là bế tắc của bế tắc, khi tôi quyết định trở lại làm công nhân một lần nữa, rồi tôi nhu nhược đối phó với cuộc đời không có điểm sáng nào của mình.
Nhưng có người nói, cuộc đời sẽ cho bạn thấy cơ hội lần thứ hai, đó chính là ngày mai. Và ngày mai đó đã đến khi tôi biết đến cô gái “Ánh trăng đêm” ấy. Một cô gái xinh đẹp, nụ cười răng khểnh đầy duyên dáng, đôi mắt to tròn muốn xé lấy tim người ta khi đắm chìm vào đôi mắt ấy. Tôi gọi đó là nét đẹp cực phẩm của một người con gái từng trải. Tôi đã ngộ nhận thích Nguyệt ngay từ ngày đầu gặp, nhưng khi bạn trải qua cảm giác say nắng nhẹ như vậy thì mới nhận ra mình cần tìm hiểu, và hình dung rõ về người mà bạn có thể đã thích, chứ không phải là gặp một người xinh là bạn cứ đâm đầu vào yêu mà chẳng để tâm người ta ra sao, vì đây đối với tôi chả phải là sự rong chơi bởi tình yêu nữa rồi. Tôi bắt đầu tìm hiểu Nguyệt bằng cách âm thầm nhất, vì tôi nghĩ cách đó sẽ giúp tôi hiểu được nhiều hơn về Nguyệt.
Người ta bảo rằng, hồng nhan thì bạc phận. Tôi cũng chỉ nghe câu nói đó nhưng khi tìm hiểu về Nguyệt thì tôi biết câu nói này đúng thật. Một người xinh như vậy mà hôn nhân hạnh phúc của cô ấy lại tan vỡ bởi chính người chồng lạnh nhạt, trong khi hai người đã có đứa con đầu lòng. Và thế là cô ấy trở thành mẹ đơn thân, một mình lo cho đứa nhỏ đến tận bây giờ đã là bốn tuổi.
Khi nắng chiều tháng năm nhẹ lại, hoàng hôn cũng dần khuất sau những dãy đồi cây xa xăm kia. Thì cũng là lúc người tôi thương thức giấc sau giấc ngủ trái buổi. Cô ấy hay chợp mắt vào buổi trưa đến lúc chiều tối vì phải thức khuya tám tiếng đồng hồ làm ca đêm, để mà có thêm chút tiền lo cho đứa con nhỏ của cổ. Có lần tôi làm ca đêm cùng Nguyệt, những tiếng hắt xì, sổ mũi cứ nhắc liên tục làm tôi cảm thấy nhói, y như tiếng mẹ tôi hay ho đêm ở nhà. Nhưng cô ấy không đi khám hay chữa trị gì cả vì cô ấy sợ bị nhiều bệnh lại tốn tiền mà không lo được cho con mình.
Làm ca đêm thật khủng khiếp, nó khiến cho con người ta mắc nhiều bệnh hơn, rối loạn về sinh hoạt và nhiều cái có hại hơn vậy mà cô ấy lại chịu được hơn hai năm trời làm ca đêm rồi. Vì điều gì? Có quá nhiều lý do để kể ra mà khiến cô ấy phải làm vậy. Nhưng cô ấy vẫn cười, cô ấy vẫn muốn đi làm hơn ở nhà. Tôi luôn bắt gặp cô ấy cười mỗi lần thấy cô ấy trên công ty, nhưng sau nụ cười ấy ai biết được rằng cô ấy đã trải qua những gì. Đôi lúc bạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài của một người mà xem xét họ có phải là người đẹp xấu hay không! Mà quên mất rằng, bên trong tâm hồn ấy mới chính là điều mà bạn bị che lấp.
Có phải cuộc sống quá khắc nghiệt này lại trút lên những tấm thân lương thiện, nó khiến cho người ta phải chiến đấu với những sự dối trá, không công bằng ở xã hội này thì họ mới có thể đứng vững được và cũng như cô gái tôi yêu đã mạnh mẽ đến nổi, khiến người khác phải phát điên lên.
Đồng tiền và cuộc sống đầy tội lỗi ngoài kia đã bóp méo đi những tâm hồn trong sáng trở nên tối tăm hơn, nó khiến cho con người biết yêu thương, lại trở thành lạnh nhạt hơn với những người đáng nhẽ ra lại xứng đáng được yêu thương. Và cũng chính người mẹ, người con gái lương thiện như cô ấy lại phải gồng mình nếm trải những vị cuộc sống không có chút đường nào rắt vào cả. Nhưng mặc kệ những thử thách đến với cô ấy như thế nào. Cô ấy vẫn phải nuôi con, phải sống tốt hơn những ngày đau buồn đã qua, cô ấy cười nhiều hơn, làm những gì cô ấy thích, diện cho mình bộ đồ cô ấy xem là đẹp nhất và cũng chính cái bên trong đầy chua chát đó, đã hiện rõ ra một cô gái xinh đẹp mà tôi yêu lúc nào không hay!
Tôi từ vực thẳm đã sống dậy thêm một lần nữa, tôi đã tích cực hơn, làm lại từ đầu mọi thứ và tiến tới trở thành một người đàn ông mà sau này tôi mong có thể ở bên lắng nghe và chăm sóc cô ấy.
Thế đấy, rồi một lúc nào đó bạn ở mãi trong bùn sình, thì biết đâu bạn sẽ gặp một người nào đó khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn mà vượt qua những giới hạn của bản thân để vực dậy mà sống tiếp những ngày ý nghĩa mà cuộc sống vô số tội này ban tặng cho bạn. Cuộc đời này còn nhiều điều để khám phá, để sống, để yêu. Vậy nên đừng gục ngã giữa dòng đời này bạn nhé!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/toi-yeu-nguoi-da-tung-ton-thuong-nw227632.html