"Không phải là bông hoa đẹp thì bạn hãy là bông hoa ngát hương thơm”
Thế nhưng hồi nhỏ, tôi không hề biết là mình không được xinh xắn như các bạn. Ngày ấy ở xóm tôi có một tốp bạn thân gồm sáu người con gái, tất cả đều trạc tuổi tôi. Chúng tôi chơi với nhau rất vô tư mà không bao giờ để ý đến vẻ bề ngoài. Khi học cấp hai chúng tôi bắt đầu dậy thì, các bạn vốn đã xinh lại càng thêm xinh xắn, còn tôi cũng dậy thì nhưng lại không được thành công như các bạn, tôi cao hơn, béo hơn một chút nhưng những nét xấu thì vẫn y nguyên như cũ. Dù vậy, tôi cũng không để ý hay mặc cảm vì vẻ bề ngoài của mình.
Cho đến một buổi sáng mùa hè, khi cả nhóm chúng tôi đang đi chơi lang thang trên đường làng, cô bạn “trưởng nhóm” bắt đầu khơi mào màn bình luận về vẻ đẹp của từng người trong nhóm chúng tôi, những người khác được nhận xét rất kỹ từ làn da, gương mặt, vóc dáng, đến lượt tôi thì bạn ấy chỉ có một câu ngắn gọn: “Còn cái Hồng thì nhìn chung là.... cũng được”. Tôi hơi buồn, về nhà cũng tự soi mình trong gương nhưng vẫn chưa ý thức được hết những “cái xấu” của mình, có lẽ là do tôi đã quen với hình ảnh vốn có đấy, tôi chỉ cảm thấy mình có chút “khác thường” so với các bạn và bắt đầu tự ty hơn trước.
Khi học cấp ba, do trường cách xa nhà nên tôi phải đi ở trọ. Nhà trọ của tôi ở ngay mặt đường, lúc ấy thi thoảng tốp thanh niên của khu đó đi qua, nếu thấy tôi đứng ở sân thì cả hội lại thi nhau nói tướng lên: “Cá sấu vùng nào về ở đây ý nhỉ?”, lúc đầu tôi không biết câu nói đó nghĩa là gì nhưng sau dần thì tôi biết nhưng cũng chỉ mặc kệ vì tôi hiểu dù gì thì tôi cũng chẳng thể làm gì những người đấy cả.
Nhà trọ của tôi ở cạnh một xóm trọ có gần chục bạn nam học cùng trường, hai nhà cách nhau đúng một cái ngã ba, các thành viên ở xóm đó rải rác từ lớp mười đến lớp mười hai và đa phần là từ trong xã tôi ra học. Bên chỗ tôi có ba người con gái, là tôi và hai bạn nữa học trên tôi, hai bạn ấy đều xinh xắn nên được nhiều thanh niên để ý, tán tỉnh, chỉ có tôi là không có. Lần ấy, các bạn ở xóm bên đã gán ghép tôi là người yêu của một bạn ở xóm ấy, bạn đó cũng mới ra trọ học như tôi. Tôi biết đó chỉ là trêu đùa nên không nghĩ gì nhưngbỗng một ngày, bạn ấy đã sang nhà trọ của tôi để nói cho tôi biết rằng bạn ấy không hề có tình cảm với tôi mà chỉ coi tôi là bạn và tôi đừng tin những lời mà mọi người đang nói. Dù biết bạn ấy có ý tốt nhưng tôi vẫn hơi buồn vì không ngờ bạn ấy lại nghĩ tôi sẽ “tưởng bở” như vậy.
Đỉnh điểm của ngày ở trọ đấy là trò đùa của các bạn nam ở xóm bên. Buổi tối hôm ấy, một bạn bên đó sang đưa cho tôi một lá thư. Tôi mở ra nhưng không tài nào đọc được do chữ trong đó được viết bằng những chữ số ghép lại, tôi phải nhờ chị gái của người bạn cùng phòng lúc ấy đang ra chơi ở chỗ chúng tôi dịch hộ. Chị ấy vừa dịch vừa đọc cho tôi nghe được vài chữ: “Hồng ơi sao em....” thì chị ấy không đọc thêm nữa. Tôi đoán lá thư đó không có gì tốt đẹp nên đã tự mình tìm cách dịch hết lá thư ấy và biết được nội dung của nó là: “Hồng ơi sao em xấu thế, mỗi lần nhìn thấy em anh như lạc vào thế giới ma quỷ”, ký dưới lá thư đó là tên của một anh nhiều tuổi nhất bên xóm ấy.
Tôi sốc nặng, tôi không nghĩ mọi người lại có thể đùa theo kiểu như thế. Dù biết anh lớn tuổi kia chắc chắn không phải là người viết lá thư đó nhưng tôi vẫn quyết định viết một lá thư trả lời cho người nhận mang tên anh. Trong thư, tôi nói rất nhiều nhưng điều mà tôi nhớ nhất đấy là, tôi đã bảo rằng “chắc anh cũng là người của thế giới ma quỷ nên mới biết thế giới đó như thế nào, còn tôi là người tử tế nên tôi không biết về thế giới ấy và tôi, dù có xấu xí thì vẫn còn hơn ối kẻ đẹp mặt ngoài mà lại xấu trong tâm”.
Khi nhận thư tôi trả lời, mọi người ở bên ấy hân hoan mở ra đọc. Đến khi đọc xong thì tất cả lẳng lặng đi về phòng mình mà không nói một lời, có lẽ họ không ngờ là tôi lại phản pháo quyết liệt đến thế. Còn anh lớn tuổi kia khi biết có tên mình trong lá thư hồi đáp ấy đã vô cùng tức giận. Ngay lập tức, anh sang nói chuyện với tôi, anh xin lỗi tôi vì trò đùa của mấy người em ở xóm và khẳng định rằng anh không phải là người viết lá thư ấy. Tôi cũng nói cho anh biết rằng, tôi biết lá thư đó không phải do anh viết nhưng vì trong đó ký tên anh nên tôi mới viết là gửi cho anh và tất nhiên, những điều tôi viết ra đó chỉ để dành cho những người đã làm nên trò đùa quá đáng đấy. Sau cuộc nói chuyện với tôi, anh ấy đã về và mắng cho cả xóm một trận tơi bời. Từ đấy, không ai bên xóm đó còn dám tỏ ý coi thường hay đùa cợt tôi theo kiểu như thế nữa.
Năm học lớp mười một, tôi chuyển trường. Dù là trường mới, lớp mới nhưng tôi cũng nhanh chóng quen và thân thiết với các bạn trong lớp. Một ngày, sau khi hết mười lăm phút đầu giờ, bạn sao đỏ từ lớp bên cạnh về đưa cho tôi một lá thư và bảo, đó là của một bạn nam ở lớp bên ấy gửi, có vẻ như bạn ấy thích tôi. Ngay khi nhận lá thư ấy, tôi không mở ra mà xé luôn trước mặt các bạn trong lớp. Các bạn cứ thắc mắc không biết tại sao tôi lại làm như vậy, còn tôi, từ sau lần nhận thư và bị xếp vào “thế giới ma quỷ” tôi không còn muốn nhận thêm một lá thư bất ngờ nào nữa, mà nhất là lá thư ấy lại được gửi đến từ một người không hề quen biết.
Khi học chuyên nghiệp, tôi cũng có một tốp bạn thân gồm cả nam và nữ, chúng tôi chơi với nhau rất vô tư, dù rằng có người đẹp, người xấu. Tôi vẫn nhớ câu nói của anh chàng nghịch nhất trong nhóm, anh ấy đã bảo tôi và hai người bạn nữa cũng cùng quê Tuyên Quang là: “Người ta bảo là chè Thái, gái Tuyên thế mà tao thấy ba đứa mày chả được cái nét nào của gái Tuyên cả!”. Dù rằng chỉ là câu nói vô tư nhưng tôi biết anh ấy cũng đang nói đúng sự thật về mình.
Đến khi đi làm, tôi được sắp xếp vào bộ phận mà sếp ở đấy đang xin bổ sung biên chế nữ. Điều đầu tiên tôi nhận được khi đến đó là sự khó chịu từ người sếp của mình. Và rồi một thời gian dài sau đó, cô liên tục soi mói, chèn ép và tạo áp lực cho tôi ngay từ những việc nhỏ nhất. Tôi hiểu, có lẽ cô ấy đã vô cùng thất vọng khi được giao về một người không được xinh xắn như cô mong đợi. Có lúc, tôi đã cực kỳ chán nản và định bỏ việc nhưng rồi lại vẫn tự nhủ, dù có thế nào thì tôi vẫn phải nhẫn nhịn và cố gắng hết mình.
Và tất nhiên là, với vẻ ngoài ấy thì trong cả quãng thời gian đi học, đi làm và đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ được tham gia vào đội văn nghệ hay những hoạt động phong trào mà có đòi hỏi về hình thức. Dù rằng rất yêu văn nghệ nhưng tôi mãi mãi chỉ được là một khán giả nhỏ bé dưới khán đài, chỉ biết xem và lắng nghe xúc cảm của riêng mình.
Đó là những mặt trái mà tôi đã gặp phải chỉ vì là một “gái xấu”. Nhưng sau vẻ bề ngoài đấy, tôi vẫn có một trái tim nồng ấm, tôi là một người giàu tình cảm và chân thành, tôi hiền lành, thật thà, chịu khó. Vậy nên, vẫn có những chàng trai thực sự dành tình cảm cho tôi, không những vậy họ đều là những người đẹp trai, hiền lành và tử tế, trong số ấy có người đã dành cả chục năm trời để chờ đợi tôi. Tôi cũng có những người bạn cực kỳ thân thiết, dù không nhiều nhưng chúng tôi luôn gắn bó và đối xử chân thành với nhau. Tôi luôn trân trọng và biết ơn những điều tốt đẹp ấy. Còn về công việc, nhờ sự nỗ lực không ngừng của bản thân mà dần dần, tôi đã thể hiện được năng lực của mình và khi đã hiểu về tôi, sếp không còn ghét mà quý mến tôi như con của cô ấy.
Tôi cũng đã khám phá được những nét riêng của mình đấy là, tôi có một đôi mắt sáng, đôi mắt ấy luôn ánh lên nét thông minh, lanh lợi, một sống mũi cao, thanh, một vóc dáng nhỏ nhắn nhưng không bị khiếm khuyết gì, một cách nói chuyện nhẹ nhàng, có sức hút, tôi biết và luôn cố gắng tận dụng những điểm sáng ấy. Giờ tôi cũng đã biết chăm chút hơn cho vẻ ngoài của mình nên dù không thực sự xinh xắn nhưng cũng đỡ xấu hơn trước.
Cuộc sống ngày càng phát triển và giờ, những “gái xấu” như tôi hoàn toàn có thể thay đổi vẻ ngoài của mình tùy thuộc vào điều kiện và lựa chọn của mỗi người. Dù biết rằng hình thức bên ngoài là quan trọng nhưng tôi nghĩ trái tim, khối óc và sự chân thành mà chúng ta dành cho nhau vẫn luôn là những điều cốt lõi không thể thay thế. Vậy nên, nếu bạn cũng là một “gái xấu” và cũng đang mang trong mình tự ty, mặc cảm thì cũng đừng quá ám ảnh vì điều ấy mà hãy luôn mạnh mẽ đương đầu với tất cả, dù cho đó có khi chỉ là những lời nói, những trò đùa nhỏ nhặt từ người khác. Hãy luôn sống thật tử tế và chân thành với mọi người và đừng quên, hãy không ngừng nỗ lực để khẳng định bản thân mình. Có như vậy thì “dù không phải là một bông hoa đẹp nhưng bạn sẽ là bông hoa ngát hương thơm”. Và tôi tin, hương thơm ấy sẽ lan tỏa và bay xa, xa mãi!
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-khong-phai-la-mot-bong-hoa-dep-thi-hay-toa-huong-thom-nw227627.html