Yêu, chung đường là hạnh phúc rồi...
Lý trí, đúng, sai, cần, muốn…tất cả đều trở thành không quan trọng. Được đáp lại hay không, đều không quan trọng, người đó có nhà, có xe, có công việc không…tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta gặp được, yêu, và may mắn hơn tất cả là người đó cũng yêu lại mình…
Một đời, nửa đời, mười năm, hay là một ngày, chỉ cần yêu nhau bằng tất cả những gì có được, thì đó đã là niềm hạnh phúc lớn nhất rồi. Bởi vì suy cho cùng, tình yêu nông sâu thế nào không thể đo đếm bằng thời gian, một ngày, một năm, đôi khi cũng đã đủ để cho chúng ta sống trong hoài niệm cả một đời…
Chúng ta bước qua vô số người trong cuộc đời, đôi lúc lầm tưởng đó là tình yêu thực sự, nhưng đó không phải. Tình yêu thực sự là thứ lửa, mà ngay từ giây phút đầu tiên gặp được, chúng ta đã chìm trong nó. Một ánh mắt, một nụ cười, một câu nói, cũng đã đủ để cho chúng ta xác đinh, đây là người mà mình muốn cùng đi đến cuối đời…
Tình yêu tốt đẹp nhất trên đời, là chúng ta gặp được người đó, là thành, hay là không thành, thì đến cuối cùng chúng ta đều thay đổi. Bởi vì bài học lớn nhất chúng ta học được khi thực sự yêu một người, có lẽ chính là chấp nhận. Chấp nhận sự điện rồ của người đó, chấp nhận những vết thương, và chấp nhận tồn tại bên lề đời của người đó. Chúng ta yêu, thực sự yêu, thì chẳng thể nào giữ lại bất cứ thứ gì cho riêng bản thân mình nữa…
Nhưng thứ tình yêu như thế, chúng ta sẽ không hiểu được cho đến khi gặp được. Cho dù đến cuối cùng là hạnh phúc, hay là chia xa, thì cũng vẫn còn may mắn hơn vô số người ngoài kia vẫn tìm kiếm, lầm tưởng cả một đời.
Thế nên gặp được rồi thì cứ yêu đi, lý trí hay không lý trí, cần hay không cần, có được hay không có được…thì cùng chung một đoạn đường vẫn tốt hơn cả đời này chẳng hề biết đến cảm giác được yêu hết mình ấy.
Yêu, chung đường là hạnh phúc rồi, còn đi về đâu…thì hãy cứ để cho thời gian trả lời…
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/hay-cu-yeu-di-con-di-ve-dau-thi-hay-cu-de-cho-thoi-gian-tra-loi-OwcPfzBvq3gMR.html