Ước gì có ai đó nói với tôi 'bạn rất tuyệt'
Không nghe lời thầy cô, không nghe lời ba mẹ. Chỉ muốn tự ý làm những việc mình thích, những việc mình muốn làm. Lúc đi học thì thích trốn học và chơi một mình nên luôn bị gọi là một đứa trẻ có vấn đề. Tại sao học sinh không lo chăm chỉ học hành, mà lại ngồi tự chơi một mình và hay trốn học. Rồi còn nhuộm tóc vàng, mặc không đúng đồng phục.
Lúc đó tôi nghĩ: “Mình là một đứa trẻ hư hỏng thật sao?”, “Mình có vấn đề thật sao?” ,”Mình không bình thường phải không?”.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy không phải lỗi của riêng tôi, mà còn là lỗi của xã hội. Khi xã hội luôn muốn một tiêu chuẩn giống nhau cho tất cả mọi người. Lúc quan hệ và giao tiếp trong xã hội, tôi cũng không giống những người khác. Không nghe mọi người nói gì hết. Nếu không thích thì sẽ nói không thích, nếu không muốn làm thì sẽ nói không muốn làm.
Và đến một lúc nào đó, tôi đã mang tiếng xấu. Mọi người đều cho rằng tôi không có phép tắc, không thể thành công.
Bởi thế nên tôi càng phải kiên trì, nỗ lực và cố gắng làm việc, học tập. Đói cũng không dám kêu đói. Mệt cũng không dám kêu mệt. Buồn ngủ cũng không dám kêu buồn ngủ.
Mọi người đều nói nỗ lực làm việc và học tập thì mới có thể thành công.
Thật ra tôi cũng rất muốn thành công. Cho rằng một khi thành công sẽ trở nên hạnh phúc, tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Tuổi 19 chỉ biết coi trọng sự nghiệp, tiền bạc và thành công.
Không ai nói với tôi: “Nếu mệt mỏi rồi thì hãy nghỉ ngơi đi.”.
Cũng không ai nói với tôi: “Bạn thế này đã rất ổn, rất tuyệt rồi.”
Mọi người xung quanh chỉ thúc giục tôi. Nói tôi phải làm tốt hơn nữa, phải nỗ lực hơn nữa. Đến khi thành công rồi thì có thể chăm sóc cho người thân và gia đình.
Tôi thấy những lời nói đó rất đúng, nên tôi lại càng thêm nỗ lực.
Và cuối cùng trong mắt xã hội, tôi cũng sẽ trở thành một người thành công. Có tiền, có danh, có tiếng.
Rõ ràng là rất thành công trong mắt mọi người, nhưng tôi lại thấy ngày càng mệt mỏi, cũng không hưởng thụ được thứ gì hết. Thậm chí luôn có cảm giác lo lắng và áp lực phải cố gắng hơn, phải tài giỏi hơn.
Hoàn toàn không hài lòng hay thỏa mãn với tình trạng hiện tại.
Cứ muốn cao nữa, thành công nữa.
Còn oán giận bản thân sao không tài giỏi, tốt đẹp hơn.
Xung quang cũng không ai nói với tôi: “Bạn bây giờ đã rất ổn, rất tuyệt rồi.”.
Mà họ chỉ nói: “Sao cô chỉ ở cái mức đó ?”, “Cô chỉ được thế thôi à?”, “Cô không biết cố gắng à?”,
...
Tôi chỉ nghe được những lời như thế.
Tuy thành công nhưng trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng. Không thể tự khen ngợi bản thân. Gần như tuyệt giao với chính mình và không thèm đếm xỉa gì nữa. Cũng chưa từng nghĩ mình muốn gì, làm gì mới có thể hạnh phúc. Chỉ biết điên cuồng chạy về phía trước.
14 năm đi học cùng thi cử, khoảng thời gian đó thực sự rất quan trọng với tôi, khi mải mê học tập, làm việc thì sẽ không suy nghĩ, để tâm quá nhiều. Nhưng mấy tháng vừa qua, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, thư giãn, làm những việc mình muốn, gác lại việc học 1, 2 năm – khoảng thời gian nghỉ ngơi đó đã khiến tôi nghĩ: “Rốt cuộc hạnh phúc là gì?”, “Hiện tại tôi đã học được rất nhiều, kiếm được rất nhiều tiền, như thế là hạnh phúc sao?”.
Tôi là một người muốn làm việc có ích cho xã hội. Vậy sao tôi không thử thật sự bắt tay làm chút việc gì đó? Nên tôi cũng bắt đầu tham gia vào việc bảo vệ và giúp đỡ xã hội trong cuộc sống. Đi học 14 năm với sự giáo dục của Nhà trường rồi, vậy sao tôi không đi học những thứ khác? Sao không thử học những thứ khác ngoài nền giáo dục bắt buộc của nhà trường tạo ra. Mặc dù chưa từng học qua những khóa học bên ngoài hay đào tạo ngoại ngữ nào cả nhưng tôi có thể tự học, cũng có thể đăng kí tham gia học thử mà.
“Các bạn bây giờ đã rất tuyệt rồi!”.
Không có ai từng nói với tôi câu đó. Họ chỉ nói: “ Sao bạn không thể cố gắng hơn?”, “Sao bạn không thể làm tốt hơn?”
Còn nhiều người ngoài kia, có cô gái mồ côi cha mẹ; có cô gái ước mơ trở thành một cầu thủ, một siêu sao,…; có cô gái phải xa quê hương để nhập cư kết hôn,…
Vốn dĩ cuộc sống đã rất khó khăn và tàn nhẫn, vậy nên tôi không muốn phải nói những câu như: “Bạn phải cố gắng hơn.”, “Bạn phải thành công hơn.”, … Mà tôi chỉ muốn nói: “Các bạn bây giờ đã rất xinh đẹp, rất tuyệt vời rồi”.
Dù là chưa đạt đến tiêu chuẩn thành công mà xã hội đề ra, nhưng đừng vì tiêu chuẩn và định kiến của xã hội mà hạ thấp giá trị bản thân. Hãy yêu thương và quý trọng bản thân.
Tôi rất ổn!
Tôi rất xinh đẹp!
Điều tôi muốn nghe nhất chính là được ai đó nói, bạn rất tuyệt.
Nói những lời xuất phát từ trái tim thì cũng rất xinh đẹp. Không giống như những người khác, câu nói không có hoàn chỉnh, cũng không nói được rõ ý, nói năng lộn xộn, vấp váp,… Nhưng nếu câu nói của bạn mang theo chân thành thì nghe cũng hay vậy. Nếu có ai đó nói với tôi những lời này, thì tôi sẽ tự tin hơn, yêu bản thân hơn, có thêm tự tin để nỗ lực tiếp tục làm những việc mình đang làm.
Cứ mãi lấy tiêu chuẩn cái đẹp, tiêu chuẩn thành công của xã hội làm thước do, rồi tạo áp lực, chán ghét và chì chiết bản thân, chưa từng nghĩ đến mức nào thì sẽ khiến mình hài lòng và hạnh phúc. Thay vì vậy, tôi mong mọi người có thể tự khích lệ và nói với bản thân: “Tôi rất ổn và tôi rất tuyệt.”. Với bạn bè cũng hãy nói: “Bạn đẹp lắm. Dù không có mắt hai mí nhưng bạn rất xinh đẹp. Dù bạn thi điểm không cao nhưng bạn vẫn rất tuyệt rồi.”
Và trong tình trạng khoảng thời gian này tưởng chừng như uổng phí, tôi lại có được những tháng quý giá để tìm kiếm hạnh phúc, tìm kiếm những thứ khiến bản thân vui hơn.
Tôi bây giờ khá hài lòng với tình trạng của bản thân. Những câu chuyện của tôi được mọi người quan tâm, để ý. Lời nói của tôi có thể an ủi và khích lệ người khác. Đây là quãng thời gian tôi tìm lại mình từng chút, từng chút một. Và tôi biết ơn quãng thời gian vừa qua và hy vọng thời gian tiếp theo tôi vẫn sống được cuộc sống như tôi mong muốn.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dieu-toi-muon-nghe-nhat-chinh-la-duoc-ai-do-noi-ban-rat-tuyet-nw226244.html