Tôi may mắn được sống ở nông thôn. Tuổi thơ tôi là cánh đồng; cánh đồng xanh của lúa ngô non, cánh đồng vàng của lúa chín; cánh đồng xám của gốc ngô, gốc rạ sau mùa thu hoạch; cánh đồng nâu trắng khi trời khô hạn hay của những luống cày đang kỳ phơi ải.

Trở về giấc mơ tuổi thơ
Và mênh mông nước trắng khi nước về hay trời mưa, cánh đồng rộn vang tiếng ếch nhái ộp oạp và nhộn nhịp bà con vào mùa cấy lúa. Và cánh đồng… tôi không biết mình yêu cánh đồng từ khi nào và vì sao. Chỉ nghe kể từ khi tôi biết chạy là đã theo mẹ ra đồng, không cho đi tôi vẫn cứ chạy theo. Ra là để nghịch đất nghịch bùn, nghịch đủ trò: bắt nhái, nhổ cây, nhổ cỏ, đuổi cào cào, châu chấu… cho thỏa thích. Để mỗi buổi về là quần áo lấm lem chuyển sang màu mới. Nhiều khi mẹ cấm, thậm chí bị mắng, bị đánh mà cũng chỉ được vài bữa là lại đâu đóng đấy. Thoáng cái là chúng tôi lại tót ra đồng. Chỉ khổ cho chị, cho mẹ phải vất vả giặt quần áo. Đến lúc lớn, không bị cấm nữa mà là được ra đồng chăn trâu, chăn bò. Cái thú nhất là được vắt vẻo trên lưng trâu mà tưởng tượng ra mình là quan, là tướng, là chàng kị sĩ, hay chỉ đơn giản là thằng Cuội, mỗi khi cho trâu về.
Cánh đồng cũng thường thay đổi; lúc xanh tươi, khi khô trắng. Nhưng với chúng tôi và cả những người nông dân nữa, có lẽ hình ảnh đẹp nhất và luôn tạo nên niềm vui thú đó là màu vàng của cánh đồng lúa chín. Nó cho cảm giác sung túc, no đủ. Nó là thành quả của những người nông dân sau cả quá trình chăm bón vất vả sớm trưa.
Cánh đồng tuổi thơ tôi còn là những cánh diều chở mây bay tít chân trời. Hẳn với rất nhiều đứa trẻ, nhất là ở những vùng nông thôn, chơi diều là điều vô cùng thú vị và hấp dẫn kéo dài suốt tuổi thơ, có khi còn cả về già. Những chiếc diều có hình con bướm, chiếc thuyền, hay như con én, con cò trắng đang bay. Người lớn thường thả những chiếc diều có sáo rất to và luôn cao chót vót khiến bọn trẻ đứa nào cũng mơ ước có một chiếc diều như thế. Vừa thả diều, hóng gió, ngắm mây bay với đủ các hình thù và nghe tiếng sáo vi vu, những ý nghĩ, ước mơ của bọn trẻ chúng tôi như càng thêm bay bổng.
Chúng tôi cứ lớn dần cùng những cánh diều bay trên những thửa ruộng. Những ước mơ trẻ thơ cũng thay đổi, điều còn điều mất theo sự trưởng thành. Có những ước mơ vượt khỏi cánh đồng làng để không phải chứng kiến hay trực tiếp phụ thuộc vào những thửa ruộng khô nứt đến cháy lòng. Cũng có những ước mơ gắn bó với cánh đồng để tạo nên sức sống mới cho đồng quê.
Dù mỗi người có ý nghĩ khác nhau những tôi biết, cánh đồng luôn là một phần kí ức khó phai, đã xây đắp cho tâm hồn tuổi thơ chúng tôi thêm thi vị. Bây giờ cánh đồng đã mang diện mạo mới, đổi khác hoàn toàn khi chương trình xây dựng nông thôn mới được triển khai. Những thửa ruộng lớn hơn, những bờ ruộng lớn hơn chạy như bàn cờ để thuận lợi cho cơ giới hóa. Bà con nông dân sẽ không còn phải vất vả như trước nữa. Có lẽ rồi đây, nếu người ta có còn chăn trâu, bò cũng chỉ để thịt chứ không phải để kéo cày. Chẳng biết khi ấy, lũ trẻ có gì mà gắn bó với đồng quê hay không? Chắc chúng sẽ rất xa lạ và chẳng bao giờ biết đến hình ảnh: "Chăn trâu đốt lửa trên đồng, rạ rơm thì ít, gió đông thì nhiều, mải mê đuổi một con diều, củ khoai nướng cả buổi chiều thành tro.”

