Trên đời này làm gì có hạnh phúc tự nhiên đến mà không cần cố gắng?
Em từng đọc đâu đó trong một quyển sách nói rằng có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.
Kỳ thực, với em tình yêu vốn không cần những lời thề non hẹn biển, càng không cần thể hiện bằng sự bi tráng của sinh ly tử biệt. Nó chẳng qua chỉ là một cuộc sống yên bình như nước, nhưng liệu có mấy ai khi yêu lại thích sự yên bình này. Em là cô gái không có gì đặc biệt và cũng không đặc biệt thích thứ gì. Cuộc sống của em đơn giản không sắc màu. Em chưa từng trải qua yêu đương nên không biết phải như thế nào đối với anh. Em sợ thế giới của em sẽ làm anh cảm thấy vô vị. Nhưng anh ơi, nếu đã chọn yêu em, xin anh hãy chấp nhận đừng cố gắng thay đổi em. Cũng như khi em để anh bước vào thế giới của em, anh vẫn là anh, không cần vì em mà thay đổi. Em sợ lỡ mai này chúng ta hết duyên hết nợ, những thay đổi vụn vặt trước kia sẽ là nỗi đau vương vấn hai ta.
Tình yêu của em, vốn không cần thể hiện sinh ly tử biệt vì không ai có thể vì thiếu mất một ai đó mà sống không bằng chết. Thời gian qua đi, rồi họ cũng sẽ tìm được bến đỗ của riêng mình. Tình yêu với em cũng không phải là thiên trường địa cửu. Thiên trường địa cửu nghe đến có vẻ dễ dàng, nhưng chỉ ai đã từng trải qua những thương tổn trong tình yêu mới biết được nó khó dường nào. Phải đi qua bao nhiêu chông gai mới có được một cái kết viên mãn. Tình yêu của em, em muốn nó bình yên, tĩnh lặng qua năm qua tháng, nếu may mắn, chúng ta hãy cùng nắm tay đi hết phần còn lại của năm tháng sau này, nhưng nếu lỡ duyên nợ chỉ đến đây thì em cũng không có gì phải hối tiếc. Cuộc đời, dù chọn bất kì con đường nào cũng đều phải trả giá, em chọn cho mình bình yên thì cũng phải có cái giá của bình yên.
Yêu em, anh không cần phải có hoa hồng hay ánh nến lung linh. Anh hãy cứ là anh. Bởi vì khi bên anh em luôn cảm thấy mình được yêu và được trân trọng. Đối với em chỉ như vậy là đủ. Chứng kiến nhiều chuyện tình buồn của người khác, em không dám yêu và cũng không trông chờ vào tình yêu. Nhưng khi gặp anh, em đã nghĩ tới chuyện đầu bạc răng long. Em không có lòng tin vào tình yêu nhưng em muốn một lần được cùng anh nói chuyện yêu đương.
Tình yêu của anh giúp em nhìn thấy cuộc đời không đơn sắc, nó đa dạng và phong phú biết chừng nào. Anh không thay đổi em nhưng tình yêu của anh đã khiến em muốn thay đổi. Em muốn bước ra khỏi cái kén mà em tạo nên, hòa nhập với thế giới bên ngoài, thế giới tràn đầy sức sống của anh. Em từng nghe đâu đó nói rằng tình yêu sẽ làm cho chúng ta mài bớt những góc cạnh non nớt, vượt qua biển người cuồn cuộn, ôm nhau bằng tình yêu dịu dàng nhất, chân thành nhất. Em biết trên thế giới này mọi thứ đều dễ dàng thay đổi kể cả tình yêu, nhưng nói thật, người trước mặt em đây, anh khiến em tin vào hai chữ…vĩnh cửu.
Trước kia, em đã từng chọn cho mình một cuộc đời bình yên, an an tĩnh tĩnh qua năm qua tháng. Gặp anh rồi, em mới biết hóa ra đôi khi cuộc sống cũng cần phải có những ngã rẽ mới, không ai có thể đến cuối cuộc đời chỉ đi qua một đường duy nhất. Yêu anh, em cầu mong có được một hạnh phúc viên mãn dù phải trải qua nhiều chông gai. Giờ đây, em đã thông tỏ, trên đời này làm gì có hạnh phúc tự nhiên đến mà không cần cố gắng, làm gì có đoạn tình cảm nào không đầy thương tích mà đến được với nhau.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/co-tinh-yeu-nao-khong-mang-day-thuong-tich-2FUpxMUW2KGRB.html