Thế gian có mấy người phụ nữ chấp nhận mình chỉ là cuộc vui nhất thời của nhân tình?
- Anh bị con đó lừa vào tròng. Nó muốn phá anh. Nó biết anh yêu em, không thể nào có được anh, nên dùng thủ đoạn để em rời bỏ anh. Đừng mắc mưu nó em à. Hãy cho anh cơ hội chuộc lỗi
- Em yêu người khác rồi. Đã này kia với họ. Chúng ta chia tay nhé.
- Anh biết đấy, không có tình cảm thì đã chẳng thể xảy ra chuyện ấy. Đàn bà vốn không dễ dãi như vậy. Nên mình chẳng thể tiếp tục nữa. Anh hiểu cho em.
Bạn thấy mấy đoạn hội thoại kia quen thuộc không? Có lạ lẫm khó hiểu không? Bình thường như cân đường hộp sữa, đúng không nào? Là bởi, những câu chữ ấy nhan nhản trên mấy mục nhỏ to tâm sự, chia sẻ sự cố, mong đợi được tư vấn… này nọ. Nó phản ánh đúng thực trạng suy nghĩ và hành xử của mỗi giới trong việc phân định rạch ròi tình yêu và tình dục.
Ảnh minh họa: Internet
Qua đó, mới thấy, với đàn ông, hầu như tình yêu và tình dục chẳng liên quan gì tới nhau. Không phải cứ có tình yêu là có tình dục. Hai phạm trù này không nhất định phải song hành với nhau. Cứ thích là “xã giao”, cứ ham vui là sa ngã, cứ có cơ hội là phạm tội. Đơn giản thế thôi. Bản chất giới tính trời sinh của họ đã là như vậy. Ham “gieo giống”, thích “săn bắn”, muốn cơi nới “thêm, thêm nữa, thêm mãi”. Ít nhiều gì, trong máu của đàn ông cũng có sẵn cái tính chinh phục và “sưu tầm”.
Đàn bà, thường khó chấp nhận nổi chuyện có nhiều hơn một người đàn ông qua lại cái giường ngủ của mình vào cùng một thời điểm. Phải có người đến trước, kẻ đến sau, không thể nào là đồng thời vừa yêu người này vừa thảnh thơi ngủ với người khác. Dù có thể chẳng ai biết, không ai ép buộc, nhưng đàn bà tự nguyện làm động thái “người ấy và anh, em phải chọn”.
Nên chẳng lạ gì việc đàn bà đã “thất thân” là muốn… đeo bám, là đòi hỏi sự chịu trách nhiệm. Bởi với đàn bà, đã qua lại với nhau, đương nhiên phải có tình cảm, phải muốn gắn bó, tới lui, đủ thứ.
Ảnh minh họa: Internet
Còn đàn ông? Xong rồi thôi. Nhung nhớ nghĩ ngợi gì cho mệt óc. Hà cớ gì cứ hay nâng quan điểm, làm cho mọi thứ trở nên nghiêm trọng, giải quyết được gì đâu. Họ rất sợ nếu bị những đối tượng qua đường “bắt đền”. Khổ nỗi, thế gian có mấy người đàn bà chấp nhận nổi việc mình chỉ là một cuộc vui nhất thời của nhân tình?
Đàn ông, hết cuộc ái ân “tình hờ”, họ chỉ mong mau mau rủ bỏ, đừng ai nhắc tới cái lần lỡ dại của mình. Đàn ông sa ngã vì không làm chủ bản thân, vì muốn chứng tỏ mình ngon, vì một phút huy hoàng rồi chợt tắt. Họ ít so đo tính toán thiệt hơn, theo cái kiểu đàn bà chịu chơi, rằng “đã máu lên thì đừng hỏi bố cháu là ai – đến lúc có thai đừng hỏi ai là bố cháu”.
Không! Đàn ông đơn giản lắm. Bốc đồng nhiều. Để cho cảm xúc mang tính bản năng dẫn lối. Nên họ cũng dễ sa ngã trong chuyện ấy hơn đàn bà. Bởi vì với họ, đâu có gì ghê gớm động trời, chỉ “hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa”, là xong. Giải quyết vấn đề. Kết thúc. Hết phim.
Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà, thường chỉ sa ngã khi có chủ đích muốn “chơi tới bến”, buông bỏ mọi ràng buộc muộn phiền quy tắc. Còn bình thường, những khái niệm “tình một đêm” hay “đêm định mệnh” ít khi bỗng nhiên mà có trong từ điển của họ. Không phải đàn bà chẳng dám sống hoặc sợ dấn thân, hoặc không đủ đắm say để cháy cùng nhau đến tận cùng. Mà vì đàn bà, ít nhất cũng phải cảm mến, thinh thích thì mới rạo rực hoặc bẽn lẽn gật đầu.
Họ nghĩ nhiều đến ngày mai. Đến hôm sau. Đến đủ thứ hệ lụy. Đến lúc thức dậy trong căn phòng lạ. Đến khi thui thủi tự mặc lại quần áo một mình. Đến điều tiếng xã hội. Đến được mất. Đến đau khổ và nước mắt. Đến đủ thứ linh tinh mà một người đàn bà cả nghĩ có thể nghĩ ra.
Họ nghĩ mãi, nghĩ mãi. Đến lúc đàn bà nghĩ xong, thì có khi cái cơ hội để sa ngã của họ đã vụt xa lắc xa lơ mất rồi!
Nên vĩnh viễn, đàn bà có muốn sa ngã cũng khó hơn đàn ông, là vậy.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/dan-ba-dan-ong-ai-de-sa-nga-hon-q9S4kjc9WQKV5.html