Thanh xuân được mấy mà cứ phí hoài cho những cãi vã, giày xéo nhau
Hình minh hoạ: Getty Images
Sau bốn năm yêu đương, chúng ta đã trở nên xấu xí, cũ kỹ. Em tự soi mình trong gương, thấy ngoại hình chán ngắt, rũ rượi, tinh thần ủ dột, tiêu cực. Em còn chẳng yêu nổi chính mình nữa là anh. Thời gian qua em đã đối xử tệ bạc với bản thân.
Vì muốn tiết kiệm tiền cho việc cưới xin và mua nhà mà em giảm thiểu các nhu cầu cá nhân. Chân tóc đã đen cả gang tay không thèm đi nhuộm lại. Bộ mỹ phẩm cũng đơn giản vô cùng, không đủ các bước chăm sóc da. Váy áo chỉ được dăm ba bộ yêu thích mặc đi làm. Vòng eo thì gần chạm con số 70. Những chuyến du lịch lại càng xa xỉ.
Tiết kiệm là tốt nhưng để cho mình mới hai bảy cái xuân xanh đã nhìn chán như bà thím quả thật là ngốc nghếch. Mình đẹp, mình thơm thì đi đâu mình cũng yêu đời, tự tin. Đi làm sẽ được khách hàng và sếp ưu ái hơn. Nếu có cùng năng lực, cùng tốt bụng, biết điều nhưng một cô đầu bù tóc rối, một cô xinh xắn tươm tất thì liệu cô nào sớm được thăng tiến hơn? Sao giờ em mới nhận ra chân lý này nhỉ!
Em mỉm cười mãn nguyện với kế hoạch sống xanh, sống khỏe vừa mới lập ra. Kể cả đẹp cũng cần phải có “KPI” chứ. Vòng eo 65, đi làm móng, chăm sóc da hàng tháng, mỗi năm đi xa đâu đấy một lần. Em sẽ tích cực tập thể dục, ăn uống lành mạnh và chăm chỉ kiếm tiền để đạt những mục tiêu ấy.
Cũng lâu lắm rồi, em đốt thời gian vào chuyện chúng mình quá nhiều, quên mất cả hai ta cũng cần thở. Anh có những mối quan hệ, mối quan tâm của riêng anh. Em cũng cần đầu tư cho kiến thức và các mối quan hệ xã hội.
Giờ tạm dừng yêu anh rồi, em sẽ nghiêm túc theo đuổi những khoá học đang bỏ ngõ, đọc thêm nhiều cuốn sách tốt cho cả tri thức lẫn tinh thần. Em cũng sẽ sẵn sàng tham gia những chuyến công tác xa và dài ngày. Không còn như trước đây, từ chối những cơ hội phát triển sự nghiệp tốt như vậy chỉ vì không nỡ xa anh.
Tụi bạn em thấy em “trở lại và lợi hại hơn xưa” thì ngạc nhiên lắm. Bọn nó bảo lâu lắm rồi mới thấy em chịu đi chơi đến khuya, chăm chat chit, tâm sự, còn trêu em “Giai không có cũng được nhưng dứt khoát phải có môt hội bạn thân để cần thì gọi có ngay, không bao giờ sợ cô đơn”.
May quá em kịp phanh lại chuyện tình quá ràng buộc nhau của hai đứa mình để bảo trì những mối quan hệ tốt đẹp khác. Tình bạn cũng cần thiết không kém gì tình yêu.
Bạn em hỏi có buồn không khi tạm xa anh. Có buồn chứ, bao nhiêu gắn bó, bao nhiêu thân ái giờ phải xa. Nhưng em còn buồn nhiều hơn khi nhìn lại những cơ hội mình đã từ chối, những bình yên mình từng bỏ quên, chỉ vì đâm đầu yêu anh một cách bản năng. Mà bản năng thì xốc nổi, trẻ con, vô trách nhiệm.
Hơn bao giờ hết, hiện tại em cần một nốt trầm trong mối quan hệ này để được “nâng cấp” bản thân. Nếu có cơ hội trở về lại bên nhau, em muốn mình phải là phiên bản tốt nhất để yêu và được yêu một cách trân trọng, thoải mái hơn.
Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2734891