Thanh xuân của tớ là các cậu

13:00' 12-09-2021
Ta đã từng thành công, ta đã từng thất bại nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc ta đã cố gắng như thế nào.


    Người ta ví thanh xuân như một một tách trà ít ỏi của đời người hay một loại sóng biển cuồn cuộn giữa biển khơi. Thanh xuân là gì hở bạn? Là ánh mặt trời chói chang của mùa hè hay ánh trăng dịu hiền của ngày rằm tháng tám.

    Thanh xuân của tớ là giây phút đánh đổi, mong chờ và hi vọng.

    Thanh xuân của cậu là nỗ lực và tình yêu. Mỗi chúng ta trong đời đều có khoảng thanh xuân ngọt ngào, êm dịu hay nhiều sóng gió và khổ đau.

    Có lẽ các cậu và cả tớ - chúng ta chưa hẳn đã biết thanh xuân là gì bởi chúng ta chỉ vừa trải qua một phần ba hay cũng có thể là chưa tới một phần ba ấy của khúc nhạc thanh xuân. Ấy không phải khoảng thời gian quá dài, quá đủ để ta trưởng thành và lớn lên. Nhưng có lẽ sẽ là hồi ức sâu đậm không thể quên ở độ tuổi mười lăm của cuộc đời. Thanh xuân của tớ gắn liền với mái trường cấp hai thân yêu và các cậu.

    Lần đầu tiên bỡ ngỡ bước vào cách cổng trường cấp hai, là ngày tớ biết tớ phải tự bay trên đôi cách của chính mình, tự đi những bước vững chải vào đời. Khoảnh khắc bước vào cánh cổng ấy có lẽ không bỡ ngỡ và sâu đậm như ngày đầu tiên đến trường nhưng nó đặc biệt hơn cả bởi chẳng có đôi tay dịu dàng của mẹ đẩy vào cổng trường, mà phải tự ta đặt chân mình vào thế giới ấy. Thế giới thanh xuân thay đổi và tu dưỡng ta.

    Tớ đã từng ghét những ngày tháng ngồi trên chiếc ghế thân thuộc mà giờ đây tớ nhớ. Một môi trường học mới với bạn bè mới. Tớ ghét những áp lực thi cử đã khiến tớ thấy tự ti và nhục nhã. Tớ ghét cảm giác thua cuộc và không còn giành được hạng nhất như ngày trước. Càng ghét hơn cảm giác khi tất cả đều có thể hòa nhập mà tớ thì không. Tớ thường nghĩ về những ngày xưa, ngày mà tớ được vui chơi, được mẹ khen ngợi và âu yếm. Từ ngày lớn lên, cái tuổi dễ nổi loạn đã khiến tớ lúc nào cũng cãi nhau với mẹ. Sự lo lắng, mặc cảm, xấu hổ đã đánh mất đi tớ ngày trước một đứa trẻ hoạt bát, thân thiện. Tớ trở nên ích kỉ hơn với bạn của tớ, dễ nổi giận khi các cậu mượn sách tớ, hỏi bài tớ. Tớ ghét tớ bởi từng gian lận trong thi cử, từng làm tất cả vì điểm số. Tớ càng ghét hơn những phút nông nổi, những lời nói không suy nghĩ đã khiến bạn của tớ buồn. Những lúc vô tâm thờ ơ với các cậu khiến các cậu vì tớ mà rơi nước mắt. Có lẽ tớ là một đứa tệ hại khi mà để điểm số và thành tích làm mờ mắt. Tớ luôn tự cho mình giỏi và nghĩ rằng các cậu chỉ vì may mắn mới có được. Tớ nói xấu đặt điều về những người đã giúp tớ nhặt cục tẩy nhỏ, rủ tớ vui chơi và bên tớ những lần thất vọng trong cuộc sống. Tớ đã từng cho rằng chính môi trường áp lực mà mọi người đè lên tớ đã biến tớ thành một đứa nhỏ nhen, vụn vặt. Nhưng không đó chỉ là một cái cớ, một cái cớ để tớ núp mình. Như ốc sên mượn chiếc vỏ cứng để che mình.

    Có những lúc tớ ước tớ chưa bước vào thế giới đã làm tớ buồn, khiến tớ luôn lo nghĩ và khóc thầm hằng đêm. Chẳng có việc gì to tát cả nhưng tâm hồn yếu đuối của tớ không thể chịu được. Không chịu được cảm giác khi bạn thân tớ điểm cao hơn tớ, không chịu được cảm giác nó cười nói với người khác mà bỏ bê mình. Không chấp nhận việc mình yếu kém và hèn nhát khi không dũng cảm theo đuổi ước mơ. Càng ghét những con nhỏ đang để ý đến crush của mình. Tớ cũng ghét khi mà lũ bạn khoe những cái đẹp của chúng rồi tỏ vẻ kênh kiệu. Tớ là thế đấy những cái xấu mà tớ chẳng bao giờ bộc lộ. Mà dùng vẻ thân thiện, hòa nhã để che đậy.

    Có lẽ cái trường cấp hai mà tớ từng háo hức bước vào là một nơi xấu xa đã biến tớ thành như vậy chăng? Không! Thế giới mà tớ đến là thế giới khiến tớ bộc lộ những cái xấu nhưng không để tớ một giây nào tha hóa. Những cái khổ của nhân vật văn học đã khiến tớ thấy “tớ thật may mắn”, những câu chuyện của cô GDCN đã cho tớ thấy tớ vẫn là một ngôi sao trong trời đêm - nghĩa là tớ vẫn tốt. Môi trường mà tớ đến đã dạy tớ cách trưởng thành bỏ đi những cái xấu. Trong đôi mắt khoe mẽ của bạn tớ có sự ấm áp và sẻ chia như sẵn sàng cho tớ mượn nếu tớ muốn khiến tớ thấy thật xấu hổ. Những lần ích kỷ của tớ đã bị xua đi vì sự rộng lượng của nó - người bạn đáng yêu. Ngôi trường xinh đẹp đã dạy tớ làm sao trưởng thành. Ngoài những bài học sách vở mà người ta cho là lý thuyết suông tớ được học nhiều hơn về cuộc sống tớ đang trải nghiệm.

    Tớ biết cách uốn lưỡi chín lần trước khi nói để không dùng loại ngôn ngữ đanh thép sát muối vào trái tim những con người đáng thương, mỗi lúc muốn nói xấu ai tớ lấy cái xấu của mình mà chê trách rồi nhìn về những cái tốt những cử chỉ thân thiện của bạn tớ mà hổ thẹn không nói nên lời. Tớ học cách chi tiêu tiết kiệm không đòi hỏi hay đua đòi. Nếu trước đây tớ chỉ nghĩ cho mình thì giờ đây tớ chấp nhận về muộn chỉ để tìm giúp bạn một chiếc áo mưa bị mất, sẵn sàng bị nạt để bên cạnh bạn những lúc khó khăn. Tớ trưởng thành hơn khi bên các cậu, khi có những người mẹ người cha sẵn sàng dẫn đường để cùng tớ tìm mặt trời.

    Dường như tớ chẳng còn sợ những chiếc gai đã làm xấu hoa hồng, tớ chẳng còn ghét loài sương rồng mà tớ cho là rất xấu. Bởi tớ được biết chúng đã cố gắng để tồn tại trong môi trường khắc nghiệt nhất. Và tớ cũng muốn như thế, tớ khao khát tự lập; tớ muốn làm một cái gì đó để gia đình tớ hạnh phúc hơn; làm một việc gì đó ý nghĩa cho nơi đã cho tớ nhà để sống và nuôi hộ tớ những giấc mơ. Và chính ngôi trường chỉ bốn năm ngắn ngủi đã dạy cho tớ tất cả những điều ấy. Ta đã từng thành công, ta đã từng thất bại nhưng tất cả đều không quan trọng bằng việc ta đã cố gắng như thế nào. Vào những mùa thi then chốt ta đã quên đi những giấc ngủ để dành thời gian ôn bài, ta quên đi dòng chảy của thời gian để tập trung vào bài giảng. Chúng ta đã miệt mài hằng giờ để chạy đua với thời gian, để một lần không phải hối tiếc, để dù cho không có gì cũng không hối hận. Và điều ấy quan trọng hơn cả ta đã đạt được gì.

    Tớ đươc dạy rất nhiều, được học rất nhiều và nhớ rất nhiều. Nhưng khoảng khắc chia tay giờ đây thứ tớ nhớ nhất chính là các cậu. Bạn của tớ chúng ta đã nắm ta nhau thực hiện một cuộc chạy đua đường dài không mệt mỏi. Bạn của tớ chúng ta đã là người quan trọng trong trái tim của nhau. Chúng ta bước vào thé giới này để học tập nhưng thứ chúng ta nhận được đâu chỉ là thứ kiến thức màu mè mà người ta nghĩ. Mà còn là một cái gì khác cơ… một loại tình cảm hơn cả tình thân. Đúng vậy, chúng ta đang chạy đua nhưng không phải chạy đua để tìm người thắng cuộc mà chạy để thể hiện chính mình. Bạn của tớ đã ngã và tất cả chúng ta sẽ cõng bạn ấy tiếp tục chạy, sẽ không để lại bất cứ ai ở phía sau. Chúng ta sẽ chạy đồng đều dù cho có những lúc quả thật chẳng ưa gì nhau. Ở các cậu tớ nhìn thấy những giận hờn vu vơ,những quan điểm bất đồng, những ganh đua, ghen tị. Nhưng tớ nhìn thấy nhiều hơn thế là tình cảm các cậu dành cho nhau. Cãi nhau một giây trước nhưng sẵn sàng đưa băng cá nhận để băng vết thương cho bạn, giận nhau một lúc trước nhưng rồi lại cùng cụng ly chúc mừng sinh nhật bạn. Thứ tình cảm ta giành cho nhau chắc không phải người thân nhưng là một loại tình cảm nhẹ nhàng, chân chất.

    Xa các cậu chắc chẳng ai chịu nổi tính tớ, xa các cậu chắc chẳng ai hiểu tớ. Rồi đây một lúc nữa thôi có phải chúng ta sẽ có bạn mới ở trường mới, có phải chúng ta sẽ quên đi nhau và những giây phút tưởng không thể quên. Rồi tớ sẽ chẳng còn thấy được những trò nghịch ngu của bọn con trai, những buổi tám không chán của bọn con gái. Rồi chúng ta sẽ chẳng còn cùng vật tay, chơi oro rồi cãi cọ. Chẳng còn những lời ghép đôi bừa bãi, chẳng còn những phút cẩu lương ngập họng mà tớ ghét. Rồi sẽ còn ai để ý tóc mới của tớ, đôi dép mới mua hay cây bút chì.

    Bạn của tớ rồi chúng ta sẽ xa nhau và không nhớ gì về nhau. Rồi chúng ta sẽ bước vào ngôi trường mới, ta sẽ có bạn mới, thầy cô mới, tất cả đều sẽ mới. Ta sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ, thực hiện ước mơ. Chỉ khác rằng chúng ta chẳng còn bên nhau cùng cười. Nên giờ phút này đây tớ long trong thông báo rằng tớ sẽ ôm các cậu mà khóc thật lớn. Tớ sẽ khóc như một lời chúc các cậu luôn vui vẻ và thành công; và cũng khóc như một sự níu giữ xin các cậu đừng quên tớ.

    Có lẽ sau này ta sẽ chẳng nắm tay nhau cùng nhau trải qua những ngọt bùi đắng cay của cuộc sống nhưng hãy hứa với mình chúng ta sẽ cùng nhìn thành công mà ta từng vạch, nhìn ước mơ thành hiện thực và nhìn về ánh nắng nhẹ nhàng của buổi mai để nhớ về nhau bạn nhé!

    Người ta nói khoảng thời đẹp nhất của thanh xuân là ba năm cấp ba tớ không chắc chắn, không khẳng định, nhưng đối với tớ các cậu khoảng thời gian bên các cậu thật sự rất hoàn mĩ…

    Tớ luôn yêu và nhớ các cậu

    Bạn của tớ.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Giáo dục?
Williamstown High School Vùng: Williamstown. Phone: 9393 9039
Xem thêm

Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/thanh-xuan-cua-to-la-cac-ban-nw233252.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ