Tết ơi tết, tết lớn chậm thôi
Ngày còn bé tôi chẳng biết Tết là gì, chỉ biết mỗi lần Tết đến là anh hai lại được trở về nhà. Là khoảnh khắc cả nhà sum vầy hạnh phúc, cùng ăn bữa cơm đón mừng năm mới sang, là những lúc má con tôi đi chợ xa, đôi chân lon ton cứ quấn quýt bên má, hết đòi quà này lại đến quà khác.
Chiếc cầu nhỏ nối liền hai bên bờ. Cả một khúc sông vàng rực màu hoa cúc, những chiếc ghe hàng chở đầy sắc xuân. Vài nét buồn trên khuôn mặt của một ai đó mãi mà chưa bán bông hoa Tết nào.
Má nắm chặt tay tôi len lỏi qua dòng người đông đúc, tay còn lại má mang cả mùa xuân trở về nhà. Nào là kẹo dẻo, thèo lèo, mứt bắp, nào là trái cây cầu, dừa, đủ, xoài...cả mùa xuân về trên tay má tôi. Con đường quê nhỏ hẹp và uốn lượn, bóng má dài dắt bóng con theo sau. Mùi lúa thơm thoang thoảng trong gió xuân thấy Tết đang gần kề.
Hai tám Tết, anh hai trở về nhà cha con mình lại cùng đi đón anh hai. Ba mỉm cười ôm anh hai vào lòng. Niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt, người đàn ông với gương mặt phúc hậu, làn da rám nắng vì phơi nắng sương. Thấp thoáng dáng má đã đứng đợi đầu ngõ. Anh hai về rồi má ôm anh vào lòng như một đứa trẻ. Tôi lém lỉnh hỏi “Sao má không ôm út”. Cả nhà cười vang trong niềm vui hạnh phúc, anh hai xoa đầu đứa em nhỏ ngây thơ.
Chưa thấy Tết đâu mà đã thấy má dọn nhà. Quét dọn, lau chùi mọi việc má lo hết. Anh hai về rồi má đỡ cực hơn nhiều, còn hàng cửa sổ hai anh em tôi phụ má lau. Sướng nhất vẫn là khi có anh hai, việc gì khó cũng có anh hai lo, út chỉ cần ngồi nghịch bong bóng xà phòng đôi mắt ngây thơ nhìn theo bong bóng bay. Mứt Tết má làm là ngon khỏi phải biết. Mứt tắc, mứt dừa mứt nào cũng ngon cũng ngọt. Lần nào qua Tết tôi cũng bị tắt tiếng vì ăn quá nhiều mứt ngon.
Đêm giao thừa anh hai lại đi chơi với bạn, út đòi theo nhưng hai lại không cho. Đứa con khờ đã rưng rưng nước mắt, ba thấy vậy chở nó đi một vòng. Con đường quê rộn rã tiếng nói cười “Cha con mình về cho kịp Tết nghe con”. Trên tivi mọi người cùng đếm ngược 4,3,2,1 chúc mừng năm mới. Nhà nhà người người vui mừng đón tết sang.
Những ngày thơ ấy tôi không bao giờ quên nhưng ai rồi cũng phải lớn. Tết trong tôi cũng phải lớn dần theo thời gian. Lòng đã không còn háo hức với Tết giống như ngày nào. Giờ anh hai cũng đã có gia đình. Tôi cũng đi học xa nhà chỉ còn ba má là ở lại. Tôi rồi cũng giống anh hai 28 Tết mới được trở về nhà.
Dòng người, dòng xe tấp nập ai ai cũng nô nức trở về quê. Chú xe ôm già luồn lách qua dòng xe kẹt. Mấy lúc kẹt lâu, chú lại vui vẻ chuyện trò. Chú kể nhà chú ở xa lắm, ở tận miền Trung. Đôi mắt ấy ánh lên niềm hạnh phúc khi chú kể về đứa con gái trạc tuổi tôi. Tết này chú không về nhà được, chú ở lại làm thêm kiếm tiền, qua Tết vé xe rẻ rồi chú về. Vài nét buồn đượm lên trên khuôn mặt già nhăn nheo, người đàn ông già vẫn cố mỉm cười.
Xuống xe rồi mà vẫn có chút chạnh lòng, tôi quay lại gửi chú hộp bánh Tết. Món quà tuy nhỏ nhưng tấm lòng to, dúi mãi mà chú mới chịu nhận. Vội chạy đi vì xe sắp lăn bánh rồi. Chú xe ôm già vẫn còn đứng đó vẫy tay chào miệng vẫn cười tươi.
“Ăn Tết vui vẻ nhé chú”.
Chuyến hành trình của nụ cười và hạnh phúc, chiếc xe bon bon trên con đường nhựa láng bóng, ai cũng mong sớm được trở về nhà.
Về đến nhà rồi vẫn là ba ra đón, những nét nhăn giờ đã hằn trên khuôn mặt, mái tóc xanh cũng lấm tấm màu muối tiêu, vòng tay ba ôm con gái vào lòng. Người đàn ông duy nhất dành cả cuộc đời để yêu thương tôi. Về đến nhà rồi vẫn là má ở đầu ngõ, đôi mắt dịu hiền đã nhuốm màu tháng năm. Người phụ nữ ấy vẫn đẹp như ngày nào.
Tôi chạnh lòng nhìn theo bóng lưng gầy của má, giọt nước mắt đã lăn dài trên khóe mi, vội lau khô để má khỏi phải thấy. Năm nào giao thừa tôi cũng thầm ước Tết ơi tết, tết lớn chậm thôi, để cho tôi vẫn luôn là đứa trẻ. Để tóc ba thôi không còn sợi bạc, để má tôi vẫn đẹp như ngày nào và để cho ba má suốt đời ở bên tôi.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tet-oi-lon-cham-thoi-de-con-duoc-ben-ba-ma-suot-doi-nw230390.html