Sống để không phải hối tiếc

17:00' 17-04-2020
Giàu có có thể không cần nhưng nhất định phải sống theo những gì cậu thật sự mong muốn nhé, cười thật nhiều vào, sống để không phải hối tiếc.


    Các cậu thật sự đang sống chứ ?

    Hay cậu chỉ đang tồn tại?

    Cố gắng học hành thật chăm chỉ, kiếm một công việc tốt, có được thật nhiều tiền, xây một căn nhà, rồi sao nữa nhỉ, rồi cuối cùng đâu mới là điểm dừng?

    Tôi đã từng sống như thế.

    Tôi dùng bốn năm cấp hai để nghĩ về những mộng tưởng trẻ trung, dùng ba năm cấp ba để mong muốn có được cuộc sống sinh viên vui vẻ như trong những bộ phim truyền hình, nhưng hình như tôi đã quên mất thứ gì đó.

    Tôi, thật sự là ai trong cuộc đời này?

    Tôi đã trúng tuyển vào một trường đại học có tiếng, học thật chăm chỉ và lấy được học bổng, kiếm việc làm thêm để có chút tiền tiêu vặt, cùng bạn bè rong ruổi khắp các quán xá phố hè. Nhưng một phần nào đó vẫn có một lỗ hổng hình thành trong tâm thức của tôi.

    Mục đích sống của tôi là gì?

    Ước mơ của tôi là gì?

    Đúng rồi tôi làm gì có chứ. Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ là một thằng hèn nhát sống nấp sau cái bóng của người anh tài giỏi, sống theo những câu hùa nhạt nhẽo, cố gắng chứng tỏ cho mọi người thấy tôi không phải là thằng vô dụng, tôi đã sống như thế. Giờ đây khi làm được rồi, tiếp theo tôi sẽ làm gì đây?

    Hai năm sau đó, bao trùm trong tôi chỉ toàn là một mớ bòng bong. Tôi đi làm thêm ở cả tá các công việc khác nhau, quen nhiều những con người khác nhau, họ ai cũng có cho mình những ước mơ khác nhau. Ghen tỵ thật nhỉ?  

    Có ấn tượng nhất ai không à? Có đấy

    Cô ấy tên Dương, Phạm Thùy Dương, tôi có tình cờ quen cô ấy trong thời gian làm việc tại một thư viện gần viền ngoài của thành phố. Cô ấy có lẽ giờ cũng đã thành một nhà văn lớn rồi cũng nên. Dương bị khiếm thính, ước mơ của cô ấy là được nghe thấy tiếng chuông nhà thờ, nghe thấy cuộc sống nhộn nhịp hối hả đang vây quanh ta, hoặc nhiều khi chỉ là muốn được nghe giọng nói của chính mình.

    ***

    Lách ra từ dòng người hối hả, tôi cứ thế chầm chậm bước vào cảnh cửa thư viện, cô ấy ngồi đó, trên tay cầm cuốn sách dường như lúc nào cũng đã đọc được một nửa, thi thoảng lại đặt cuốn sách xuống mà nhìn vào dòng người tấp nập. Giọng cô ấy nhẹ lắm, vấp váp nhiều lắm. Chúng tôi cũng rất ít khi nói chuyện trực tiếp với nhau mà hầu như đều chỉ là giao tiếp qua cuốn sổ ghi hoặc một vài cử chỉ ngôn ngữ mà tôi bập bẹ học được.

    Gần đây Dương dường như có hứng thú viết lách, cô ấy muốn tham gia một cuộc thi viết truyện ngắn do thành phố tổ chức. Truyện kể về một cô bé từ nhỏ đã bị khiếm thính, cô bị bạn bè và thầy cô trong trường ghẻ lạnh, thậm chí thi thoảng cô còn bị bắt nạt. Rồi cô chuyển trường, chuyển trường rồi tiếp tục chuyển trường. Cuối cùng thì cô cũng có bạn, lắng nghe cô, đọc sách với cô, kể cho cô nghe cuộc sống ngoài kia náo nhiệt thế nào hoặc đôi khi là nghe cô hắt ra những tiếng thở dài ngao ngán. Hai mặt giấy có lẽ là quá ngắn nhưng thật sự thì đó là một câu chuyện buồn và chuyện buồn thì đâu ai muốn thật dài đâu, cô ấy đã nói thế đó.

    ***

    À phải rồi ước mơ, tôi đang nói về những ước mơ nhỉ, cô ấy nói muốn làm nhà văn, muốn viết, muốn nói, muốn hét lên tiếng nói của mình. Giờ đây cô đã có mục đích sống của riêng mình và muốn thực hiện nó. Còn bao nhiêu hoàn cảnh giống cô nữa, cô ấy muốn tiếp thêm động lực cho họ. Còn bao nhiêu kẻ bạo hành, bao nhiêu kẻ kì thị, bao nhiêu cái định kiến phân biệt ngoài kia nữa, cô ấy muốn đập hết tất cả, cô ấy muốn lôi ra ánh sáng cái mặt tối bẩn thỉu của xã hội này. Không một ai, không một hoàn cảnh nào nữa phải chịu uất ức như cô bé tội nghiệp kia nữa.

    Đó là những lời tôi nghe từ một bạn nữ hai mươi tuổi mới tốt nghiệp cấp ba đó. Rồi một ngày nọ cô ấy ra đi, về những miền quê rong ruổi theo cái ước mơ hoài bão ấy. Trang cá nhân cả mấy trăm nghìn lượt theo dõi vẫn đều đều cập nhật những cuộc hành trình của cô ấy, nụ cười đó vẫn rất tươi tắn như ngày nào.

    Có lẽ đó mới là cuộc sống mà tôi muốn có, thích thật đấy.

    Mà có lẽ hình như tôi hơi lạc đề rồi thì phải, có vẻ như tôi không có tố chất để làm một nhà văn rồi. Hãy để cho tôi nói một vài lời cuối nhé! Dù chỉ có một người xem thì tôi vẫn muốn viết thêm một vài dòng nữa.

    Giàu có có thể không cần nhưng nhất định phải sống theo những gì cậu thật sự mong muốn nhé, cười thật nhiều vào, sống để không phải hối tiếc.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Hikaru Sushi M-City Vùng: Seven Hills. Phone: 8512 0843
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/song-de-khong-phai-hoi-tiec-nw226054.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ