Sau tất cả những ngày bão giông, tôi lại yêu anh vào lúc bình yên nhất
Ngày còn đi học, tôi như một con mèo hoang, vừa nhếch nhác, lại vừa hung dữ, chẳng đứa con trai nào muốn lại gần. Tôi khi ấy, vừa ngây ngô, vừa ngốc nghếch, chẳng biết tới tình cảm giữa con trai và con gái là gì. Chỉ học, nghịch và mặc kệ đám bạn đang tuổi biết trộm nhớ thầm thương. Đám con trai thấy tôi cũng vờ như chẳng thấy. Tôi cứ thế cũng chẳng mấy để tâm.
Tai nạn xảy ra ngoài ý muốn khi tôi vừa bước khỏi cổng trường cấp ba. Một đứa con gái đang ở cái độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời lại mang một khuôn mặt với vài khiếm khuyết. Vết thương tâm lý và tổn thương tinh thần khiến tôi quên mất, mình cũng là một cô gái, và mình cũng có thứ là tình yêu ngự trị trong tim.
Vết thương thể xác tạm thời qua đi, trong lòng chỉ còn lại những rối rắm. Ở cái tuổi hai mươi vẫn còn đầy sôi động, tôi chỉ có thể nhận về cái nhìn dè bĩu từ bạn bè cùng trang lứa. Tôi béo lên rất nhiều vì thuốc. Những vết thương, ốc vít trên khuôn mặt, và khiếm khuyết khiến tôi phải giấu đi nữa khuôn mặt dưới làn tóc dày. Ai cũng chỉ trỏ, ai cũng cười cợt. Còn nỗi đau của tôi thì cứ như thế càng ngày càng lớn.
Tôi chầm chậm đi qua những năm tháng trên ghế giảng đường với vài người bạn thông cảm, tình yêu chỉ là thứ gì đó thật xa xôi chẳng với nổi. Cái nhìn soi mói, sau đó là chê bai, dè bĩu từ những người bạn khác phái khiến tôi thu mình lại trong chiếc vỏ rất đỗi cơ đơn. Chẳng dám lại gần ai, cũng chẳng để ai lại gần mình. Tự lừa dối bản thân rằng mình không cần thêm một ai cạnh bên cả.
Tốt nghiệp và ra trường, tôi cũng bắt đầu đi làm và va chạm với rất nhiều người. Ở độ tuổi trưởng thành, tôi nhận được nhiều sự đồng cảm và thương cảm. Ngỡ rằng sẽ được thấu hiểu và yêu thương thật sự. Thế nhưng họ cũng cũng đi qua, dừng lại và rồi tiếp tục rời đi. Tôi vẫn biết bản thân mình không có quyền yêu cầu hay lựa chọn. Tôi vẫn chỉ mong có một ai đó đến và yêu thương mình, yêu thương những khiếm khuyết, những tổn thương và mặc cảm trong tôi một cách thật lòng.
Trái tim tôi đã mong manh lắm rồi. Thế nhưng những kẻ đến, rồi rời đi, bỏ lại trong tim tôi những vết cắt ngày càng thêm sâu, đầy mặc cảm.
Họ coi tình yêu dành cho tôi là bố thí, ban phát. Tôi chỉ là kẻ được nhận thì hãy yên lặng mà trân trọng thôi. Cảm giác tình yêu của mình chỉ là một sự thương hại từ người dưng, vừa đau lòng, vừa tổn thương, lại chẳng có cách giữ lấy cái tình cảm mà bản thân mình cũng chỉ là kẻ thấp hèn trong tình cảm ấy. Vừa mệt mỏi, vừa chán nản khi họ cứ đến rồi thản nhiên rạch thêm những vết thương, khoét thêm những khoảng trống trong lòng tôi. Có lẽ tôi không nên trông đợi quá nhiều rằng mình sẽ được yêu thương.
Cứ thế, thanh xuân càng trôi đi, tôi cũng chẳng còn dũng khí và tự tin để yêu thêm một ai nữa.
Cứ ngỡ sẽ đơn độc như vậy đi qua một kiếp. Trái tim cũng chẳng dám chấp nhận thêm sự tổn thương nào nữa. Thế rồi anh xuất hiện, giữa lúc tôi mệt mỏi và cô đơn nhất. Không phải là người tuyệt nhất, nhưng là người đối xử với tôi tốt nhất, yêu thương tôi nhiều nhất. Yêu những vết sẹo, những tổn thương và cả mặc cảm trong tôi. Anh xoa dịu những vết thương mà kẻ khác để lại. Vỗ về những mặc cảm tôi vẫn luôn mang theo bên mình.
Trái tim nào tổn thương cũng cần thời gian để lành lại. Một kẻ mang thương tích khắp người như tôi lại chẳng càng sợ bản thân mình sẽ tiếp tục một lần nữa tổn thương. Cô gái như tôi, mang theo nhiều nỗi lợ như vậy, nhiều khuyết điểm như vậy, nếu yêu tôi rồi, đến một ngày nào đó anh có tiếp tục bỏ rơi tôi mà đi như những người kia.
Tôi đã rung động, cũng đã rất lo sợ. Sợ khi đã yêu rồi sẽ thêm một lần nữa thương tổn. Tôi đã e ngại, cũng đã rất phân vân. Phân vân liệu có nên vì anh mà thêm một lần mở cửa trái tim đã khép chặt từ rất lâu. Thế nhưng anh vẫn một mực ở cạnh bên tôi mà quan tâm, lo lắng, có lẽ là chưa bao giờ có ý định rời đi. Dẫu cho bản thân tôi có đôi lần đã bày tỏ ý từ chối, anh vẫn ngỏ lời rằng vẫn sẽ đợi chờ tôi. Tôi ôm nhiều suy tư đến chẳng thể ngủ được. Trái tim dẫu có những rung động cũng chẳng dám để lộ ra. Anh cứ mải miết đi theo, tôi lại sợ hãi mà trốn chạy. Một thời gian rất dài, tôi mới có đủ can đảm để đối diện với tình cảm của tôi và anh.
Anh chẳng hoa mỹ, chẳng quá ngọt ngào, chỉ giản dị đến bên tôi, kiên nhẫn chờ đợi và thấu hiểu những nỗi đau đã cũ. Chậm rãi yêu thương và từng bước tiến vào thế giới nhỏ của tôi. Thế giới nhỏ của tôi, trước giờ vẫn chỉ có tôi cô độc mà gặm nhấm. Giờ có thêm anh, lại có thêm một ai đó để tôi có thể dựa vào. Những gì tôi từng đau thương, có anh âm thầm hiểu. Những khiếm khuyết tôi đã mang theo, có anh lặng lẽ vỗ về. Anh rất dịu dàng, lại khiến cho lòng tôi an yên đến thế. Anh chẳng thể hiện nhiều, lại khiến cho tôi cảm thấy như vậy là đủ rồi. Một cô gái cần nhất chẳng phải chính là người có thể yêu những điều tồi tệ nhất của bản thân mình hay sao. Tôi cũng chẳng cần điều gì hơn thế. Anh chỉ cần đơn giản như vậy mà không rời xa tôi là đủ rồi. Huống gì, anh lại trân trọng tôi đến thế.
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu nói, rằng cuộc đời người phụ nữ có hai điều không nên bỏ lỡ: chuyến xe cuối cùng để trở về nhà và người thật lòng yêu thương mình. Gặp được anh chính là một may mắn. Có lẽ định mệnh đã ưu ái để tôi vẫn kịp giữ lại người thật lòng thương mình, thế nên sau tất cả những ngày bão giông, tôi lại yêu anh vào lúc bình yên nhất. Yêu anh, chính là kẻ ngốc như tôi cũng phải nhận ra anh là người tôi không nên bỏ lỡ. Là người tôi nên buông bỏ những nỗi đau đã cũ mà níu kéo anh ở lại bên mình.
Tình yêu của tôi, đã từng ngốc nghếch, đã từng đau khổ, đã từng chịu tổn thương. Thế rồi yêu anh chính là một sự bù đắp mà tôi đã được nhận. Tôi vốn dĩ chẳng đủ can đảm để yêu, thế rồi gặp anh, lại có thể tìm thấy cho mình một tình yêu đẹp nhất. Chẳng biết nên cảm ơn anh đã đến bên, hay cảm ơn tôi đã can đảm mở lòng, thế nhưng yêu anh, vẫn chính là điều tuyệt vời nhất.
Cám ơn tôi đã đủ kiên nhẫn để đợi một người đến và thật lòng yêu tôi!
Cung cấp hệ thống năng lượng mặt trời thương mại với giá thấp nhất trên toàn nước Úc
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/roi-hoa-se-no-tren-manh-dat-tim-em-kho-can-nw226500.html