Sau cơn mưa bao giờ cũng có cầu vồng
Mặc kệ mọi người nói, em vẫn lờ đi. Hàng ngày em vẫn đi làm, tan làm thì la cà quán sá cà phê tám cùng hội bạn, lâu lâu thì đi shopping. Tối về muộn có thể ăn vội gói mì tôm cho qua bữa. Những ngày được nghỉ, em như chú mèo lười nằm cuộn tròn trong chăn, nhâm nhi li cà phê buổi sáng rồi đọc mấy cuốn tiểu thuyết sướt mướt tình cảm. Đôi khi cũng ao ước mình là nữ chính trong những cuốn sách đó, được gặp chàng bạch mã hoàng tử của đời mình. Cứ thế, thời gian trôi đi, tuổi xuân cuả em cũng thế lướt nhanh hơn. Nhiều người hỏi em sao không yêu một anh chàng nào đó, mở lòng mình ra, biết đâu em sẽ không còn cảm thấy cô đơn giữa dòng đời nữa. Mỗi ngày, em sẽ có người để quan tâm, lo lắng. Những lúc buồn em có bờ vai dựa vào. Những lúc muốn đi đâu đó, có người sẵn sàng nắm lấy tay em, dắt em đi qua những ngày mưa gió. Không phải em không muốn những điều đó. Em cần lắm một vòng tay ôm thật chặt mỗi khi em mệt mỏi. Em cần lắm một lời nói: “Không sao có anh ở đây rồi. Em cần lắm những yêu thương. Nhưng…”
Người ta thường bảo, con gái nặng tình quá sẽ khổ. Tình yêu em dành cho anh vẫn không hề thay đổi dù chúng ta xa nhau cũng lâu rồi. Bên cạnh anh bây giờ đã có người con gái khác. Bàn tay anh đã nắm lấy bàn tay khác không phải em. Nụ cười anh dành cho người con gái đó. Và bờ vai vững chãi của anh đã không còn là của em nữa rồi.
Anh rời xa em trong một ngày mưa giông bão tố, nước mắt em rơi hòa cùng những giọt mưa. Buông tay anh…đó là điều đau đớn nhất mà em phải làm. Níu kéo làm gì khi trái tim anh đã có bóng hình khác. Em không quên được cảm giác nghẹn lòng khi bất chợt gặp anh trên phố đang nắm tay người con gái khác cười rạng rỡ. Chúng ta vô tình lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Anh lạnh lùng, vô tình một cách đáng sợ. Người đàn ông mà em đã từng yêu bằng cả trái tim đây ư? Người từng hứa với em cho dù có chuyện gì cũng không bao giờ buông tay em đây ư? Kể từ giây phút đó, em đóng chặt trái tim mình. Như con chim sợ cành cong, em sợ hãi những người muốn đến bên em. Em sợ lại một lần nữa, người ta cũng sẽ giống như anh – luôn làm em đau đớn. Em sợ lắm vết thương lòng cũ…
Làm bạn với cô đơn lâu quá rồi nên trong em giờ đây chai lì với mọi cảm xúc. Đâu rồi một cô bé suốt ngày mơ mộng hão huyền về chàng hoàng tử bạch mã. Em giờ đây lạnh lùng, ít nói. Em có thể ngồi hàng giờ chỉ để nghe con bạn thân khóc lóc, kêu ca, kể tội chàng người yêu của nó. Em có thể đi chơi cùng lũ bạn mà không phải bận tâm, lo lắng cho ai đó sẽ cảm thấy như thế nào khi thiếu vắng em. Đôi lúc, em tự thưởng cho mình một chuyến đi chơi xa, sau những ngày làm việc vất vả. Cứ xách balo lên và đi, đi đến nơi mà mình thích, làm những gì mà bản thân cảm thấy vui. Tự do cũng có cái thú vị của nó.
Em chọn cô đơn hay cô đơn chọn em? Cho dù là ai chọn ai đi nữa, em cũng thầm cảm ơn khoảng thời gian đó. Khoảng thời gian giúp em tìm lại chính mình. Không còn ngủ mê trong tình yêu màu hồng đó nữa. Không còn phải rơi nước mắt vì một người. Không còn những nỗi nhớ cồn cào về một người nữa…Cảm ơn cô đơn đã mang anh dần rời xa em, để hôm nay em vững vàng bước tiếp.
Sau cơn mưa bao giờ cũng có cầu vồng. Và em đang đi về nơi cuối con đường mang tên là hạnh phúc.
CherryHill – mang niềm vui đến cho cả gia đình
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/em-chon-co-don-hay-co-don-chon-em-eVA3tn5vFNZXZ.html