Sài Gòn buồn bã, phố lặng người, lòng cũng lặng thinh
Những ngày mưa, Sài Gòn buồn bã, phố lặng người, lòng cũng lặng thinh.
Mới đó mà đã nhiều năm sống xa nhà, xa cái nơi vỡ tiếng khóc chào đời để thực hiện những hoài bão mà luôn muốn một lần được chạm tới.
Đêm trước hôm bắt đầu rời xa quê cho một cuộc hành trình mới, lòng cứ thao thức chẳng thể nào ngủ được, mở cửa sổ rồi nhìn gì đó xa xăm ngoài kia, tự nhiên lòng buồn, rồi chợt nhận ra cái vị mặn chan chát nơi khoé miệng, thì ra nước mắt đã rơi tự khi nào.
Rồi ngày rời đi, trên chiếc xe đò mấy chục người, mỗi một gương mặt mang những tâm trạng khác nhau trên chuyến hành trình dài nhưng cùng chung nhau một đích đến, đó là Sài Gòn. Không ai biết trước được điều gì, nhưng chỉ mong một điều dù là vui sướng hay khổ cực thì cũng mong bản thân sẽ sống lương thiện và tử tế, như thế sẽ không có lỗi với những lời hứa với ba mẹ ở quê nhà.
Đã nhiều năm trôi qua, bon chen nơi đất khách quê người. Những năm bận rộn với guồng quay của học hành, công việc. Những năm tháng của chuyến đi, của nhiệt huyết tuổi trẻ, của đam mê khát vọng ở vùng đất xa lạ. Những năm dài cứ thế trôi qua vội vã, để rồi giờ nhìn lại, lòng chỉ dám lặng lẽ nhớ quê hương, nhớ nhà, nhớ ba mẹ da diết.
Đêm nay Sài Gòn mưa, có phải vì mưa mang theo nổi buồn hay vì lòng buồn nên trời đổ mưa không? Khó có thể diễn tả được cảm xúc lúc này, cứ nghe tiếng mưa rơi lộn độp trên mái tôn, tiếng quạt máy o o trong căn gác trọ, đâu đó khúc ca buồn của Thuỵ Miên vang lên, cảm xúc chẳng buồn muốn nói, quá đỗi phức tạp, lúc buồn lúc vui như thế này chẳng phải đã quá đủ để mũi lòng hay sao.
Rồi từ đâu, những giọt nước cuối cùng của cơn mưa cũng vội vã rơi, nhẹ tênh, vỡ tan trước mặt, tí tách tí tách tan. Có phải chăng vì Sài Gòn vội nên những điều theo nó cũng vội vội vàng vàng đua nhau thế kia. Là mưa vội hay lòng người vội, vội đi, vội chạy, vội đuổi theo những hư vô bất định. Sài Gòn thật vội vã.
Rồi những lúc mũi lòng lại nhận ra, chỉ có bước chậm lại mới không lướt vội qua những hạnh phúc đang có. Hạnh phúc khi có ba, có mẹ, có mái ấm gia đình, hạnh phúc khi có những sự sẽ chia thật bụng thật dạ, hạnh phúc khi có những con người tử tế sống chẳng quên nhau và hạnh phúc khi mình được là chính mình.
Đừng vội vã, cũng đừng chen lấn, nên nhớ là đầu kia của đường hầm cũng là ánh sáng, cứ bình tĩnh bước để chẳng lạc hướng đi, hạnh phúc luôn đến từ những điều bình dị nhất.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/sai-gon-voi-va-nw228364.html