Phải chi anh đủ nhớ thương em nhiều?
Bỏ đi anh, mai mình thành người lạ…”
Cũng giống như một số người chẳng thể yên lòng sau những đổ vỡ, em thuộc tuýp luôn bị ám muội và thích chui rúc mình trong những điều cũ đã qua.
Dù biết đó là một thói quen không tốt, và cũng chẳng làm tương lai mình tươi đẹp hay mới mẻ hơn gì cho cam. Nhưng đành vậy, chẳng ai dạy em cách đi qua khoảng thời gian này bình lặng nhất, biết sao đây…
Thật sự, thứ có thể làm cho con người ta tổn thương đến mức không vực dậy nổi, chính là hôm trước, người vẫn còn rõ ràng nói nhớ yêu em. Cả đêm vẫn sang đưa đón em đi vòng các cung đường ngõ ngách, vẫn dịu dàng để em tựa đầu vào ngực đọc tròn một chương sách. Vậy mà sau một đêm ngỡ êm lòng về sáng, lại nhận được vài chữ “Thôi mình chia tay” ngắn cũn cỡn, chẳng dông dài.
Rồi một ngày trở trời, em chợt nhận ra cô đơn nhất không phải là lúc ở một mình, hay không ai bên cạnh. Mà đó là khi đi qua những nơi chốn em và anh từng đến, ăn những món ngày xưa em và anh cùng thích, nghe bản nhạc ngày đó em và anh từng hát, xem bộ phim ngày trước em và anh từng xem. Chỉ là bây giờ, anh không còn bên cạnh em nữa.
Khoảng thời gian nói lời chia tay đó, là ngày bàn tay em kê dài gối mỏi, lòng em gió thổi ào ào ghềnh dốc. Khóc cũng đã khóc, buồn cũng đã buồn, chỉ là một lần tay đã nắm thì phải mất rất lâu sau đó mới có thể buông.
Đôi khi cả đời này, em không hi vọng rằng có thể gặp lại người nữa.
Nhưng chỉ mong lòng trở nên bình lặng khi ai đó vô tình nhắc lại những điều xưa.
“Em cô đơn mãi một chiều anh lặng thinh
Thèm những bình yên từng bên nhau ngày cũ
Giờ chỉ nhìn nhau cũng hằn lên bão vũ
Phải chi anh đủ nhớ thương em nhiều.”
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/bo-di-anh-mai-minh-thanh-nguoi-la-WmgbFAbkXQC9n.html