Nỗi nhớ còn lại sẽ không hóa thành niềm đau
Có bao giờ em nghĩ về tôi và những tình cảm còn sót lại. Những điều “đã từng” giữa hai chúng ta bây giờ bỗng trở nên thật phù phiếm. Ngày xưa, chính em đã từng muốn ôm và vỗ nhẹ nên bờ vai tôi những lúc mà chính tôi gục ngã. Để nói với tôi rằng “không sao đâu, mọi chuyện chẳng có gì đâu”, dẫu cho mọi thứ vẫn chẳng thể nào ổn hơn được.
Ngày xưa, tôi đã từng nhìn sâu vào đôi mắt em để ngược thời gian quay về với những gì em đã trải qua. Tôi đã từng cố lý giải tính cách một người, chỉ để hiểu, để thương và yêu em với tất cả những tốt xấu.
Điều ước của chúng ta lúc đó chỉ đơn giản là: khi ta xòe bàn tay ra thì sẽ có người nắm lại. An nhiên và ấm áp.
Tôi loay hoay trong những suy nghĩ như vậy và chọn cách im lặng. Còn em, có khi nào em cũng giống như tôi?
Mặc kệ tất cả những dối lòng, tôi vẫn dõi theo em. Dõi theo giống cái cách mà một người chờ một người trong những cuộc đón đưa. Cách cơ thể con người ta chưa tan hết một hơi ấm quen. Cách mà ai đó cố ới gọi một người nhưng không nhận được lời đáp. Cảm giác đó có khi là khó chịu, nhưng rồi sau đó lại tự mình vá víu.
Lúc nhận biết được rằng mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn hay nghĩ về em cùng những hi vọng. Chắc em sẽ tốt thôi, trong những ngày sau đó. Rồi em sẽ tìm được bình yên trong một cái tựa đầu mới. Chúng ta đã hiểu và sẽ chấp nhận là: tôi với em chẳng qua không hợp nhau, hoặc chúng mình đến bên nhau không đúng lúc. Chẳng phải lỗi lầm do ai cả.
Như thế, nỗi nhớ còn lại sẽ không hóa thành niềm đau.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/cam-on-vi-sau-chia-tay-da-khong-ai-trach-moc-ai-ca-yXktPepMBXpd2.html