Các bạn ơi, tôi đang đau khổ và vô cùng tuyệt vọng. Tôi ngồi đây gõ lên bàn phím mà con tim tôi lạnh giá đến vô cùng. Tôi đã mất một người vợ yêu thương và một đứa con mà tôi chưa được nhìn thấy mặt.

ảnh minh họa
Chỉ sau một đêm ngủ dậy tôi đã mất tất cả. Sáng ngày hôm ấy thật khủng khiếp đối với tôi, điện thoại đổ chuông, tôi nhấc máy phía đầu bên kia là anh vợ tôi, anh bảo tôi lên nhà ngay có việc. Tôi về đến nhà anh thì thấy mẹ vợ tôi đang khóc, anh gọi tôi vào và nói với tôi: G – vợ tôi bị ngã và đang cấp cứu ở bệnh viện.
Tôi bàng hoàng và lo sợ. Các bạn biết không, vợ tôi lúc đó đang mang thai 6 tháng và là một cô giáo làm cách nhà hơn 80 cây số. Lúc đấy vợ tôi đã mất rồi, nhưng mọi người giấu tôi, và rồi tôi và mọi người vào đón vợ tôi về. Tôi đau khổ, xót xa, trống trải và tuyệt vọng.
Tôi và em vừa cưới nhau được 1 năm 1 tháng, truớc khi đến với nhau chúng tôi yêu nhau gần 6 năm và đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò, của thời sinh viên và của cuộc sống. Tôi và em rất hạnh phúc khi chúng tôi làm lễ cưới. Khi biết em có em bé tôi rất vui và hạnh phúc. Gia đinh tôi và bên ngoại tôi luôn chăm sóc và yêu thương em hết mực. Tôi cũng đã xin chuyển công tác cho em về gần nhà và đến cuối tháng 10 này em sẽ được chuyển công tác. Vậy mà em bỏ tôi vĩnh viễn, bỏ lại tất cả những kỉ niệm, những hoài bão và những kế hoạch cho tương lai của chúng tôi.
Tôi càng xót xa và thương nhớ em hơn khi biết rằng lúc em bị ngã và đau đớn em không có ai ở bên cạnh để chăm sóc cứu chữa cho em. Chắc lúc đó em bàng hoàng và lo sợ lắm. Chỉ còn mấy ngày nữa là em được chuyển công tác về gần gia đình và gần tôi, vậy mà ông trời bắt em ra đi và mang theo đứa con của chúng tôi chưa kịp ra đời. Ông trời thật bất công và tàn nhẫn.
Tôi và em ăn ở hiền lành như vậy mà tại sao ông trời lại gắn cho số phận chúng tôi phải chia ly. Giờ đây tôi không còn đủ sức để sống và làm việc, ngày nào tôi cũng khóc và đau đớn trong lòng. Những hình ảnh của em luôn hiện lên trong suy nghĩ của tôi, tôi nhớ những lúc tôi vào đón em và đưa em vào nơi công tác, tôi nhớ những lúc em ở nhà, nhớ những lúc em và tôi sang nhà ngoại chơi, tôi càng nhớ những lúc em giận hờn và lo lắng cho tôi mỗi khi tôi bận bịu với công việc.
Ngày em mất đúng vào ngày 20 tháng 10, cái ngày đáng nhẽ ra em phải nhận được những lời chúc mừng những lời động viên từ tôi và mọi người quý mến em. Vậy mà em ra đi, các bạn biết không, trước ngày em mất em còn rủ chị gái em và một anh họ đi mua cho tôi một cái áo, và em ra đi không được nhìn thấy tôi mặc cái áo đó có đẹp hay không, không được nghe những lời an ủi, những lời đông viên, những lời chúc mừng vào ngày 20 tháng 10.
Em ra đi để lại cho tôi sự thương nhớ, xót xa, khổ tâm và day dứt. Giờ đây tôi như một người trầm cảm, trước mắt tôi còn một gia đình gồm bố mẹ và một người anh bị bệnh từ nhỏ. Tôi phải làm sao đây khi bây giờ tôi không còn nghị lực, không còn ý trí phấn đấu cho cuộc sống. Mặc dù tôi biết là đàn ông phải cứng rắn và vững vàng. Nhưng các bạn ơi cú sốc này đối với tôi là qua lớn.
Theo vietgiaitri

