Những tưởng sẽ đau đớn, giận hờn, nhưng sau tất cả rồi cũng bình yên đến lạ!

10:00' 10-09-2020
Chiều mùa thu, nắng vừa tắt, ánh đèn đường vội vàng thay thế. Chúng ta đi song song bên cạnh nhau, anh không còn đi sau em, không còn lặng lẽ. Chúng ta có lẽ đã trưởng thành để đi qua những day dứt, giận hờn và tiếc nuối để chấp nhận một sự thật, có những khoảng trống giữa hai người đã từng yêu tưởng sẽ vô cùng đau đớn nhưng rồi một ngày cũng bình yên đến lạ lùng.


    Đã lâu rồi chúng ta không còn những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng, lâu rồi không còn nhìn vào mắt nhau nói những câu bông đùa, đã lâu em không còn thấy bản thân mình như vậy. Giờ ngồi đối diện với nhau, em thấy lòng mình bình yên, không còn giận, không còn quặn thắt, không còn day dứt.

    Em nghĩ rằng đã đến lúc để anh bước ra khỏi những suy nghĩ trong em. Em đã buồn bã, đã khóc, đã vùi mình theo những nỗi buồn suốt nhiều tháng năm dài. Đã từng nặng nề và không biết thế nào là buông bỏ. Cuộc sống tự lập quá nhiều mệt mỏi, có lẽ nhờ vậy dần tập cho em hiểu buông bỏ là như thế nào và dần em cũng đã buông bỏ được anh.

    Mỗi người qua nhiều năm tháng sẽ có nhiều thay đổi và em cho rằng thay đổi đó là điều hiển nhiên. Chúng ta sau nhiều năm, sẽ là dần quên đi những điều trong kí ức, không còn mang khư khư giữ lấy nó bên mình mà cất nó vào sâu trong ngày cũ. 

    Nhiều lúc em thấy anh thoáng qua giữa dòng người qua lại, mỉm cười khi thấy anh vẫn ổn. Nhiều lúc em nghe thấy tin tức gì đó về anh, mọi sự đều thuận lợi, thuận lợi là tốt rồi.

    Nhiều năm về trước, lần đầu em xem “You are an apple of my eyes” trong phân cảnh cuối cùng em đã nghĩ nhân vật nam chính hẳn vẫn còn day dứt với nỗi lòng chính mình. Lúc đó em cũng xót xa. Nhưng giờ em đã đủ lớn để hiểu rằng anh ấy thực sự cảm thấy có thể buông rồi. Anh ấy thực sự vui khi cô ấy tìm được người thương yêu, thực sự mong muốn thấy cô ấy được hạnh phúc.

    muadonganimecouple1

    Giá mà em hiểu ra sớm hơn thế nào là hạnh phúc khi thấy người mình thương yêu hạnh phúc. Giá mà em hiểu ra sớm hơn vì sao anh luôn nói em em cố chấp.

    Một chiều mùa thu dịu dàng, chúng ta vô tình gặp lại nhau, anh lặng lẽ bước theo em trên con đường cũ, ánh nắng hắt bóng anh trải dài trước mặt con đường phía trước. Em ngoảnh mặt lại thấy anh lặng người, có chút bần thần.

    “Bọn mình cà phê đi anh”.

    Trong không gian vắng lặng, ngồi trước mặt em giờ đây là một người đàn ông đã trưởng thành lên rất nhiều, giữa chúng ta giờ đây không phải những câu chuyện như ngày trước, thay vào đó là những chia sẻ về những điều giản đơn trong cuộc sống. 

    Em không còn là cô bé nhanh nhảu, vụng về ngày xưa mà đã trở nên điềm tĩnh. Anh không còn nhìn em với ánh mắt tinh nghịch, ấm áp nữa. Lúc đó em hiểu trong mỗi chúng ta, thời gian đã khiến mọi giận hờn, trách cứ trong quá khứ trở nên đẹp đẽ, đơn giản và dễ chịu hơn rất nhiều.

    “Chúng ta đã không nói chuyện rất lâu rồi nhỉ?”

    “Chắc cũng đã vài năm, em không rõ nữa”

    “Em thấy anh đi đằng sau, em hơi ngạc nhiên”.

    “Thực ra là khi anh thấy em, anh luôn đi sau cho đến khi em về nhà an toàn, cũng chẳng để làm gì cả, chỉ là trong tiềm thức nó như vậy thôi. Em cũng đừng quá để tâm”.

    hoang_dao_4

    Nếu là em của nhiều năm trước sau khi chúng ta chia tay, em có lẽ sẽ thổn thức và mong chờ một cơ hội quay về, nhưng bây giờ thì không. Em thôi thắc mắc. Chúng ta cứ như vậy, bình tâm như vậy, sống một cuộc sống bình an và lặng lẽ nhìn nhau sống hạnh phúc như thế.

    Có thể sau câu chuyện hôm nay, rồi lại sẽ vài năm nữa chúng ta mới lại nói chuyện cùng nhau nhưng không sao cả, như thế này đã vui rồi. 

    Chúng ta thực sự đã trưởng thành hơn, không còn cố chấp với những hoài niệm cũ, không day dứt.

    “Anh mong em tìm được người thương mình, chỉ cần họ thương mình thôi em cuộc sống nó sẽ bình an hơn nhiều”.

    “Em cũng mong anh dù có nhiều khó khăn, nhưng cứ bình an như vậy”.

    “Để anh đưa em về”.

    Chiều mùa thu, nắng vừa tắt, ánh đèn đường vội vàng thay thế. Chúng ta đi song song bên cạnh nhau, anh không còn đi sau em, không còn lặng lẽ. Chúng ta có lẽ đã trưởng thành để đi qua những day dứt, giận hờn và tiếc nuối để chấp nhận một sự thật, có những khoảng trống giữa hai người đã từng yêu tưởng sẽ vô cùng đau đớn nhưng rồi một ngày cũng bình yên đến lạ lùng.

    “Anh về đi”.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Giáo dục?
Williamstown High School Vùng: Williamstown. Phone: 9393 9039
Xem thêm

Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhung-tuong-se-dau-don-nhung-roi-cung-binh-yen-nw228627.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ