Những người lớn đúng nghĩa
Có bao giờ bạn nghe ai đó nói hoặc phàn nàn cái câu này, rằng nó lớn rồi mà cứ như một đứa trẻ lớn xác, suốt ngày cứ phải nhắc nhở cứ phải dặn dò bao nhiêu chuyện. Mà tôi cũng hay vậy đố, là tôi cứ hay nhắc con tôi chuyện này chuyện kia dù nhóc đã hai mươi mấy rồi, tôi cũng không biết vì sao nữa. Có lẽ được nhắc như vậy thì tôi mới thấy yên tâm. Tôi chỉ thấy rằng đúng là trong cuộc sống có nhiều người lớn như vậy đó, là chỉ lớn về thân xác chứ chẳng chịu lớn về trí óc nên hay bị nói là một đứa trẻ lớn xác, vậy đó.
Còn bây giờ tôi lại muốn kể cho mọi người nghe về bốn người lớn khác nhau sau đây. Họ đúng là những người lớn đúng nghĩa, nghĩa là rất người lớn về thể xác và rất người lớn về cả suy nghĩ cảm xúc.
Người mà tôi muốn giới thiệu đầu tiên là cô An.
An là một thiếu nữ còn rất trẻ đang trong độ tuổi xuân phơi phới là hai mươi mấy tuổi. Cô ấy từng là gương mặt rất nổi khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, suốt cả mươi hai năm học và cả trong trường đại học nữa, và An có năng khiếu đặc biệt về thời trang. Đó cũng là niềm đam mê của An nên sau khi tốt nghiệp ra trường thì An lại không xin làm việc như các bạn khác mà cô mở một tiệm may nhỏ ngay tại nhà. Thậm chí có doanh nghiệp trực tiếp mời An đến làm việc nhưng An từ chối, cô muốn được sống trọn với sở thích với niềm đam mê riêng của mình, vậy là An vừa thiết kế các mẫu áo quần vừa tự may đồ.
Sẽ là rất bình thường sẽ chẳng có điều gì để nói về người thiếu nữ này, là An, vì tôi thấy cũng có rất nhiều bạn trẻ cũng giỏi như An vậy. Chỉ là ở An có một điểm khác biệt rất kỳ lạ mà tôi thấy thích thú, đó là có nhiều người theo đuổi nhưng An cứ lắc đầu, cô còn tỏ ra khó chịu và bực bội. Cô nói cô thích được một mình để thỏa sức sáng tạo và làm việc, mà những chàng trai theo đuổi cô thì lại cứ làm mất thời gian của cô khá nhiều vì những tin nhắn những cuộc gọi, những lần nói chuyện, mà vì tính chất công việc nên An cũng phải lịch sự để tiếp chuyện. Có nhiều người hỏi An là cô không nghĩ đến chuyện lập gia đình hay sao thì An chỉ cười, cô nói cô sẽ gật đầu khi thấy trái tim mình rung động và nhớ nhung, còn giờ đây cô chỉ muốn tập trung cho công việc cho sự nghiệp cho tương lai.
Anh Toàn hiện tại là một người chạy xe grab, vì mấy năm dịch bệnh nên anh đã chuyển qua công việc này. Rồi chắc là nghề chọn người nên anh cũng có nhiều mối quen đắt khách nên cuộc sống cũng ổn. Là anh nói với mọi người như vậy, vì tôi biết trước kia anh Toàn buôn bán cùng vợ ngoài chợ. Hai vợ chồng họ có một sạp vải nhỏ và cũng đủ cho cuộc sống của cả gia đình, chỉ là từ khi dịch xuất hiện rồi chợ cũng đóng cửa một thời gian khá dài nên anh bắt buộc phải tìm công việc khác. Anh nói cứ ở nhà suốt là anh thấy rất mệt mỏi và khó chịu, vậy là anh bén duyên với công việc mới này, là chạy grab. Tôi thấy nhiều người có số của anh nên cứ cần là họ gọi, có lúc anh đang bận với khách hàng nên phải chuyển sang cho bạn mình. Mà bây giờ anh nói là anh lại thấy thích và muốn gắn bó với công việc này luôn nên cứ để mỗi vợ anh lo cho sạp vải cũng được, mà gia đình lại có thêm nhiều thu nhập nữa nên cả nhà đều vui. Còn hai con của anh cũng lớn cũng tự lo được cho bản thân nên anh Toàn đang rất hạnh phúc, anh nói vậy đó. Anh còn nói đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần mình chú tâm và hết lòng hết sức với công việc thì ông trời chẳng phụ mình đâu.
Cô Thịnh là một phụ nữ đã nghỉ hưu, là người lớn thứ ba tiếp theo mà tôi muốn giới thiệu đến mọi người. Cô Thịnh là người rất vui tính và rất yêu thích thể dục thể thao, niềm vui mỗi ngày của cô là mỗi sáng sớm được đi bộ ra biển rồi tham gia thể dục dưỡng sinh của hội của cô ngoài đó, là mấy cô mấy chú đã nghỉ hưu cứ rủ nhau như vậy. Xong là cô lại lững thững đi bộ về, rồi ăn sáng rồi chăm sóc cho mấy chậu rau xanh trên sân thượng nhà cô. Có lúc cô còn phụ con trai và con dâu của cô bán hàng cho mọi người, vì hai con của cô mở một tiệm bán đồ ăn sáng là bún bò. Mà quán lúc nào cũng đông khách, dù có thuê người làm nhưng cô Thịnh vẫn thích được phụ giúp các con, cô nói cô thích được làm việc chứ ngồi một chổ ăn rồi ngủ suốt ngày cô thấy chán và buồn lắm.
Tôi thấy cuộc sống của những người lớn tuổi đã về hưu như cô Thịnh là lại nảy sinh ra một vấn đề lớn là thời gian. Có nhiều người có nhiều thời gian rảnh quá mà không biết tự sắp xếp cho mình một công việc nào đó để làm niềm vui sống nên cả sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể xác sẽ xuống rất nhanh.
Tôi quen chú Vượng trong một lần tình cờ đi ăn sáng, hôm đó chú ngồi đối diện với tôi rồi hai chú cháu cứ nói chuyện rồi quen nhau luôn. Tôi biết chú Vượng rất thích đi du lịch, những người thân quen của chú hay gọi chú bằng cái tên thân mật là chú Vượng du lịch. Mà năm nay chú đã hơn sáu mươi rồi, các con của chú lại sinh sống hết ở nước ngoài nên chú chỉ có một mình, vì vợ chú đã mất cách đây mấy năm. Rồi có lúc chú bay sang với các con chú có lúc chú bay về, chú hay than phiền với mọi người là tại sao người ta cứ thích có đông con, vì chú sinh được hai người con thì hai con của chú đều sống ở rất xa. Chú nói mình sinh nó ra nuôi cho nó khôn lớn đủ lông đủ cánh rồi nó bay đi hết trơn, để lại mỗi mình tôi trơ trọi như này, lỡ đêm hôm có đau ốm hay trúng gió trúng máy gì đó thì biết kêu ai.
Tôi thấy chú Vượng rất khỏe mạnh và còn rất yêu đời nữa, chú còn có biệt tài là đàn rất hay, mọi người trong xóm rất thích nghe chú đàn và hát.
Tôi thấy mỏi tay rồi, vì cái chủ đề những người lớn này nếu viết cho đầy đủ thì sẽ chẳng ai viết nổi đâu, mà cũng chẳng có giấy mực nào để chứa đựng cho hết. Vì trái đất này có tổng bao nhiêu người dân thì số người lớn đã chiếm bao nhiêu rồi, làm sao có thể viết hết về những người lớn mà tôi quen tôi biết ra đây, nên tôi chỉ chọn lọc được bốn người ở trên.
Nếu thế giới của trẻ con là một thế giới trong sáng và lung linh kỳ diệu thì thế giới của những người lớn lại có vô vàn điều để nói, và như vậy mới là cuộc sống. Cứ những trẻ con của ngày hôm qua lớn lên sẽ thành những người lớn hôm nay, rồi những trẻ con của hôm nay lớn lên sẽ thành những người lớn của ngày mai. Vậy đó, cuộc sống là một chuỗi thời gian được xoay tròn và được bổ sung cho nhau, chỉ có quan niệm về cuộc sống của mỗi người là như nào mà thôi, và chính điều đó sẽ làm nên cuộc sống của họ có màu gì có hình dáng gì có con đường ra sao. Rồi những thế hệ sau họ, là các con các cháu của họ sẽ nối tiếp sẽ nhìn theo sẽ nối gương họ như nào.
Tôi cũng là một người lớn, tôi cũng có những ước mơ và luôn nuôi dưỡng ấp ủ ước mơ trong trái tim mình. Và ước mơ lớn nhất của tôi là mong sao thật mau chóng để biến những ước mơ ngày xưa của tôi thành hiện thực, để yêu thương và tình người được cho đi, để tâm hồn tôi được rộng mở nhất với tất cả.
Xem thêm
Luật Bồi thường thương tích cá nhân, tai nạn
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhung-nguoi-lon-nw246586.html