Nếu xa Sài Gòn thì sẽ nhớ lắm
Nhờ vậy mà tôi mới thấy được nhiều thứ, nhiều cảnh cũng hay ho mà cũng có nhiều cái thật là nhói lòng. Tôi nhìn thấy một Sài Gòn thật dễ thương khi anh chàng dầm mưa để phụ cô bán hàng rong dọn hàng, Tôi nhìn thấy cô sinh viên nhường áo mưa cho một em nhỏ bán vé số, nhìn thấy những điều bình dị đó mà cũng khiến con người ta hạnh phúc lây cả ngày. Không những thế, tôi cũng đã nhìn thấy một Sài Gòn thật vô tâm, vô tâm như chính cái tên mà nhiều người vẫn hay nói “Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo’’, một bà cụ rơi nước mắt tằm tả trong mưa bởi mưa làm ướt hết vé số của bà vậy mà dưới cơn mưa ấy chả ai quan tâm, nếu có thì thứ mà họ trao cho bà chỉ là một cái nhìn với một trái tim đầy chai sạn, vô cảm như thể không việc gì phải bận tâm.
Thứ quan tâm duy nhất trong đầu của họ bây giờ là chạy nhanh về nhà thoát khỏi cơn mưa chiều đầy dai dẳng này. Tôi cũng đã nhìn thấy một cậu bé lên 6 tuổi người ngộm nhếch nhác đứng dưới cơn mưa nhìn sang nhà người khác trong lúc họ đang dùng cơm tối. Thứ em được nhận không phải là một lời gọi mời ăn tối cùng mà lại là một cái đóng cửa “gầm” thật to cùng với ánh mắt lườm sắt lẹm đầy xua đuổi.
Sài Gòn là thế đấy, vui có, buồn có, giận có, thương có, hạnh phúc có và nếu xa Sài Gòn thì sẽ nhớ lắm.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/sai-gon-mua-roi-nw228244.html