Này, tôi vẫn còn thích cậu đấy, nhưng hãy giữ trong tim thôi, suỵt!
Tôi vẫn muốn gọi cậu bằng cái tên tôi đã gọi lúc ban đầu. Tôi vẫn còn muốn quên đi những gì chúng ta đã lầm lỡ - ngày hôm qua. Tôi vẫn muốn kí ức chúng ta bắt đầu từ hôm nay, ở một miền nào đó thuộc về cả hai chúng ta, mà tôi vẫn đang tìm kiếm.
Khoảng cách là điều nói lên tất cả, niềm mến thương chỉ là chút nắng rồi cũng sẽ trôi qua thật mau mà thôi, đang mưa mà, cậu nhỉ? Cơn mưa rào bất chợt đủ dội vào trái tim tôi những nhát thật nhẹ nhàng, nhưng, nó giúp tôi thức tỉnh. Tới giờ, tôi vẫn thích cậu đấy, mà chỉ là - thich thôi. Tôi cố giữ không cho nó biến thành tình yêu, bởi, cậu đã không còn xứng đáng.
Tôi thích cậu, bởi tôi từng tin cậu yếu đuối mỏng manh như những gì cậu viết, nhưng, cậu mạnh mẽ vui tính hơn tôi nghĩ, và đó là điều cần thiết, nếu hai chúng ta là bạn.
Này chớ vội nghĩ tôi đang trách cậu, tôi đang buồn, một nỗi nhớ lẩn quẩn trong tim. Tôi tự an ủi mình rằng hôm qua là cậu giận thôi, và lúc đó, tôi khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên bờ tim, cố giữ cho lòng mình an yên như những năm về trước, như những năm tôi vẫn đợi cậu ngày đêm, mà cậu, thật ngốc chẳng bao giờ hay biết...
Ngày đó, tôi đã thích cậu đấy, tôi thích cậu thật lòng, nhưng tôi không cho mình có quyền để nói ra, vì - nói sao nhỉ - đó chỉ là thích thôi. Và lúc đó bên tôi có anh, người mà tôi nghĩ rằng sẽ chung bước đến cuối cuộc đời. Thế nên tôi im lặng, tôi im lặng bởi tôi không hiểu tình cảm mình giành cho cậu là gì. Tôi im lặng bởi tôi sợ nhận ra tôi thích cậu, thì cái tình yêu trắng trong tôi giành cho anh sẽ bỗng dưng trở nên ô hợp và vẩn đục, nên tôi giấu tất cả vào trong tim, và giờ, khi nhận ra, cứ như là ngụy biện.
Tôi đã có lỗi với nhiều người mà tôi mến thương, tôi đã đi qua cuộc đời của người này, khi có người kia bên cạnh, phải nói, dường như từ chung thủy là một điều gì đó quá xa với với tôi, mà tôi, lúc nào cũng tự cho rằng, miễn là mình đã yêu thương từng người thật xứng đáng. Đừng bao giờ hỏi tôi đã thích cậu ra sao, đừng hỏi tôi thích cậu như thế nào, bởi tới giờ, tôi vẫn hối hận khi đã để cậu biết điều đó, nó làm tôi nông nổi, nó làm cậu giận dỗi, nó làm chúng ta tổn thương và không còn như trước. Nếu được ước, tôi vẫn ước đừng có những cơn say, cũng đừng bao giờ để người ta nói những điều quá thật. Chỉ là cảm nắng thôi mà, đương mùa mưa, cảm nắng nào mà chẳng mau tan.
Nếu được ước tôi ước cậu sẽ nhớ tất cả như tôi, nhớ về quá khứ, với những lần trái giờ của chúng ta, những đêm khuya tôi hoài thức đợi, tôi vui khi thấy cái nick cậu hiện lên rồi cậu chỉ có thể bên tôi trong chốc lất. Trái giờ, tôi vẫn đương chấp nhận, ngồi chờ cậu, đôi khi ngủ gục trên lap, còn cậu, đang vui bên niềm vui không có tôi trong đó. Thế nhưng, ngày đó tôi vẫn, ừ thì có thương. Bởi cậu đã từng rất quan tâm tôi, mà có lẽ giống như cái cách cậu quan tâm bao người khác, mà tôi lại cứ thích giữ cho riêng mình, ngầm cho những điều ấy là đặc biệt. Chỉ biết là, dù thật hay giả, cậu đã thành công khi khiến tôi tin rằng tôi quan trọng. Để rồi bẵng đi mấy năm, cậu quên.
Tôi không trách cậu đâu, bởi tôi không cho mình cái quyền đó, quyền duy nhất tôi có là được mến thương, tôi vẫn chờ cậu mỗi ngày thôi, khi mệt lả, hãy cho tôi an yên trên bờ vai vô hình cậu nhé...
… Này, tôi vẫn còn thích cậu đấy, nhưng hãy giữ trong tim thôi, suỵt!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ngay-do-toi-thich-cau-nw229575.html