Lừa người mình ổn, nhưng lại chẳng lừa được bản thân mình!

15:22' 13-07-2018
Mỗi ngày bắt đầu với tôi với việc chọn những bộ quần áo thật đẹp, make up thật sắc; nhưng rồi vẫn kết thúc bằng sự thất vọng của chính tôi. Tôi cảm nhận được, hoàn toàn cảm nhận được, có cái gì đó trong tôi lụi tàn mất rồi! Tôi, làm được gì để giúp đỡ bản thân mình nữa đây?


    Thật buồn cười vì tôi đã từng tự dằng lòng mình sẽ không được phép buồn, không được phép suy nghĩ nhiều... và thậm chí không được viết ra những điều buồn... Tôi quá tin vào bản thân mình rồi, tôi khờ dại nghĩ rằng chỉ cần như vậy tôi sẽ vượt qua được tất cả?!

    ...

    Tôi nhận ra "im lặng" chưa từng là cách để giải quyết hay để trôi qua một vết rạn trong cuộc đời tôi. Tôi cố chữa lành nó bằng vô số cách, đến mức một số người nói tôi " giả tạo"... Tôi giả tạo thì đã sao, đến cuối cùng thì tôi cũng đâu có giả tạo được với chính mình; tôi có thể lừa dối tất cả mọi người rằng tôi "ổn", ngoại trừ chính tôi. Và khi con người ta thương tổn quá nhiều thì hẳn sẽ tựa mình vào thứ bản thân làm tót nhất. Tôi... cười nhạt rồi sống dựa vào thứ đam mê mà cả tuổi trẻ của tôi từng coi nó là tất cả, thậm chí hơn cả tình yêu. Nhưng rồi, đến hôm nay tôi nhận ra nó cũng đang rời bỏ tôi mà đi...

    Ừ thì biết rằng cuộc sống vốn dĩ là mệt mỏi, là chật chội. ngổn ngang; nhưng lại chẳng thể cho mình một câu trả lời thích đáng cho việc sao tất cả phải cùng ập đến một lúc? Ai rồi cũng bị cuộc sống vùi dập cho tơi bời như thế hay chỉ là tôi không phải là họ, tôi không ngấm hết được những thứ họ cũng phải trải qua; mà sao tôi cứ thấy ngưỡng mộ cuốc sống của họ đến thế! Tôi từng mơ ước quá nhiều thứ cho bản thân mình, cho tình yêu, cho đam mê; nhưng đến bây giờ thì tôi lại mơ ước thứ tôi từng cười nhạo nó - "bình yên". Tôi mệt mỏi rồi chăng? Cuộc đời chiến thắng tôi rồi chăng? Tôi lại muốn khóc rồi... tôi đang đánh mất chính tôi mất rồi!

    Mỗi ngày bắt đầu với tôi với việc chọn những bộ quần áo thật đẹp, "make up" thật sắc; nhưng rồi vẫn kết thúc bằng sự thất vọng của chính tôi. Tôi cảm nhận được, hoàn toàn cảm nhận được, có cái gì đó trong tôi lụi tàn mất rồi! Tôi, làm được gì để giúp đỡ bản thân mình nữa đây? Tôi không muốn bỏ cuộc nhưng...

    Có lẽ tôi vẫn còn một con đường lùi, nơi tôi không cần là một người phụ nữ quá bản lĩnh, quá mạnh mẽ, cũng không cần cố chấp thêm nữa; chỉ đơn giản là buông đi tất cả, là yên phận... Những thứ vốn dĩ dễ dàng mà sao lại quá khó khăn với tôi để trở về; hay tôi đã quá quen rồi- con đường tôi vẫn một mình bước, con đường đầy những thương tốn cả trong quá khứ- hiện tại và tương lai. Tôi, có phải lại đang đợi một vết thương của mình lành miệng; rồi lại bắt đầu tạo ra cho mình một vết thương khác...

    Tuổi trẻ là để được "sai", để được vấp ngã, được nhìn thấy mình sau mỗi lần vấp ngã lại mạnh mẽ hơn nhường nào; nhưng sao tôi chưa bao giờ biết hài lòng với chính tôi! Tôi luôn rong ruổi đuổi theo một thứ gì đó đến khi mất hết tất cả những thứ tôi đang có, rồi lại bất tự hỏi: " nó có thật sự xứng đáng để tôi đánh đổi?".. và tôi lại đi tìm lại những thứ mình đánh mất.. nhưng mất là mất, có trở về thì cũng chỉ là những mảnh vỡ đã cũ nát.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Cultural Perspectives Vùng: Redfern. Phone: 0431 646 710
Xem thêm

Article sourced from GUU.

Original source can be found here: https://guu.vn/myguu/Pingk/lua-nguoi-minh-on-nhung-lai-chang-lua-duoc-ban-than-minh-uCax4qLDecsHS.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ