Lại một mùa chia tay nữa bắt đầu
Hải Phòng chào đón mùa hạ bằng một cơn mưa rào đầu mùa nặng hạt cùng với đó là những ngày nắng chói chang, là tiếng ve râm ran đêm ngày không ngớt. Nhưng không sao hết, tất cả những điều đó không là gì so với việc mùa chia tay lại sắp diễn ra theo chu trình tuần hoàn của nó. Lại một mùa chia tay nữa bắt đầu.
Có người nói rằng, khoảng thời gian ba năm cấp ba sẽ là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi người. Chắc có lẽ bởi vì thời gian đó không mang theo những trẻ con ngây thơ của thời tiểu học cũng chẳng có sự ương bướng nhất thời của thời trung học cơ sở. Bước lên cấp ba, điều mà chúng ta có là sự trưởng thành hơn rất nhiều, những vui buồn cũng đã khác xưa, không phải vì bị giật mất một cái kẹo mà òa khóc nữa mà thay vào đó chúng ta suy nghĩ nhiều hơn một chút, lo lắng cho tương lai nhiều chút và sự rung động cũng nhiều hơn một chút.
Chúng ta mất ba phút để làm quen giáo viên chủ nhiệm, mất ba tiếng để làm quen với các bạn học, mất ba ngày để làm quen với trường mới và mất ba năm để học cách trân trọng những gì đã có với nhau. Thế đấy, thời gian trôi nhanh như một cơn gió, gói gọn lại cũng chỉ như là cái chớp mắt mà thôi. Có khi trong những tiết học ngày đó ta chỉ mong mau chóng ra chơi nhưng đến khi đi rồi thì chỉ mong quay ngược trở lại để học thêm một lần nữa. Cuộc đời là vậy, cho đến lúc sắp chia ly ta mới có cảm giác thật hơn, trân quý hơn những giây phút còn lại.
Mùa phượng nở là mùa chia tay, và hơn thế đối với Thành phố Hoa phượng đỏ này, đi bất cứ đâu cũng sẽ nhìn thấy những cây phượng, màu đó ấy lại lần nữa khiến chúng ta nao lòng. Khi bước đi rồi lòng vẫn nuối tiếc khôn nguôi bao mộng ước, bao kỉ niệm và chất chứa nơi đó là cả một thời học sinh đã đi đến chặng đường cuối. Bởi lẽ, lên đến đại học chúng ta sẽ không còn là học sinh nữa mà là những sinh viên rồi, thời cấp ba như thế không thể có lại lần thứ hai.
Bước ra khỏi cổng trường trung học phổ thông là bạn đã bước ra thế giới có biết bao rộng lớn ngoài kia, bạn sẽ không còn hơi sức để giận hờn vu vơ hay xao lãng bất kì gì nữa nếu bạn không muốn bị cơn sóng đời đánh trôi. Bạn sẽ phải trực tiếp gánh trên vai những áp lực cuộc sống, nỗi lo cơm áo gạo tiền và rất nhiều, rất nhiều chuyện không lường trước được. Đến lúc đó, bạn không thể nào gục ngã được, điều duy nhất có thể làm là cố gắng hết sức, mệt quá thì về nhà ngủ một giấc hoặc khóc thật to một trận chứ không thể bỏ cuộc.
Viết vài dòng này gửi tới những bạn cuối cấp và những bạn gần cuối cấp. Hy vọng các bạn có thể trân trọng từng giây phút khi còn bên nhau.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/mua-phuong-no-la-mua-chia-tay-nw227860.html