Sống với nhau mười năm, chúng tôi đã có hai cô con gái xinh xắn. Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó trong cuộc sống gia đình.

ảnh minh họa
Vợ tôi rất đơn giản, vui vẻ, hòa đồng và lạc quan. Cô ấy không được sâu sắc lắm, chính vì thế, tôi thấy cô ấy khá nhạt nhẽo.Nhiều bạn bè thường trêu tôi là người đàn ông duy nhất trong Lương nữ quốc. Tôi cũng không quá quan trọng việc sinh con trai hay con gái, nhưng đôi lúc cũng chạnh lòng giá như có nếp có tẻ vẫn hơn.
Tuy nhiên, đó không phải là duyên cớ dẫn tôi đến việc ngoại tình, mà nguyên nhân sâu xa thật khó nói ra… đó là chuyện chăn gối của vợ chồng chúng tôi quá nhàm chán, thậm chí, gần đây tôi không hề có cảm hứng với vợ tôi.
Trong khi đó, một cô học viên trong lớp tại chức mà tôi đang giảng dạy lại mê đắm tôi. Nàng làm đủ mọi việc để tiếp cận tôi, trao cho tôi ánh mắt tình tứ, nhắn cho tôi những tin nhắn bày tỏ tình cảm mùi mẫn. Là thằng đàn ông sống trong cảnh nhạt nhẽo tình cảm đã lâu, nay như lửa gặp gió to, mọi thứ cứ thế mà bùng lên dữ dội.
Tôi lao vào cuộc tình lén lút với cô học viên tươi trẻ mà không kịp dừng lại suy nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra. Mỗi lần đến với nhau, chúng tôi đắm đuối dâng hiến và luôn cảm thấy “thiếu” khi phải chia tay. Nàng trẻ trung, nông nổi và cũng nồng nàn. Nàng luôn mang đến cho tôi cảm giác “thèm muốn” kể cả khi xa nhau. Cảm xúc ấy thật khó diễn tả, có lẽ nó khác xa với những gì tôi có với vợ.
Rồi một năm sau quan hệ lén lút, người tình báo với tôi cô ấy có thai. Tôi cảm thấy lo lắng và thấy mình mắc kẹt giữa hai người phụ nữ. Nhưng ngay sau đó tôi biết nàng đã mang trong bụng một cậu con trai, tôi như quên hết mọi khúc mắc trong lòng. Tôi yêu nàng hơn và dành thời gian chăm sóc cho nàng.
Con trai tôi ra đời, giống tôi như đúc. Nàng bắt đầu đòi hỏi việc tôi phải ly dị để hợp thức hóa quan hệ với nàng. Trong mấy năm qua, vợ tôi không hề biết mối quan hệ ngoài luồng của tôi. Cô ấy vẫn vô tư, yêu đời và luôn chăm sóc bố con tôi chu đáo. Đã nhiều đêm tôi suy nghĩ và lựa chọn giữa được và mất.
Tôi nửa muốn sống với vợ và con bây giờ và vẫn làm tròn bổn phận với người tình và con riêng, nửa muốn rũ bỏ tất cả để toàn tâm toàn ý với gia đình mới. Nhưng sự tham lam nào rồi cũng phải có giới hạn, tôi bắt buộc phải lựa chọn một con đường.
Thấy thái độ chần chừ của tôi, người tình đã đến nói chuyện với vợ tôi về tình cảnh hiện tại của tôi ấy. Vợ tôi rất sốc nhưng cô ấy lại đưa ra một điều kiện: Cô ấy đồng ý cho tôi chung sống với người tình và con riêng, nhưng mọi chuyện phải giữ bí mật với các con gái của tôi. Cô ấy không chấp nhận ly dị để tôi ra đi, nhưng chấp nhận sống trên danh nghĩa và để tôi toàn tâm toàn ý lo cho người tình, chỉ có điều, tôi vẫn là người cha mẫu mực trong mắt những đứa con.
Tôi thấy thỏa thuận đó cũng thật dễ chịu và thuyết phục được người tình để tôi có thể qua lại chăm sóc mẹ con cô ấy, thậm chí có thể ở lại đấy cả tuần mà không còn phải lén lút vì sợ vợ bắt gặp. Và mong nàng chờ đợi các con tôi lớn thêm chút nữa, khi chúng có thể hiểu được mọi chuyện, tôi sẽ về chung sống với mẹ con nàng.
Kể từ đó, tôi và vợ (trên danh nghĩa) sống cuộc sống riêng về mặt tình cảm. Tôi không thể ngờ vợ tôi đón nhận chuyện ấy một cách dũng cảm đến thế. Cô ấy cho rằng, cái quần cái áo rách thì phải bỏ đi, cũng như khi tình cảm đã chẳng còn lành lặn thì tốt nhất hãy tự giải thoát cho nhau vậy.
Cũng kể từ đó tôi mới để ý thấy vợ tôi thật lạ. Cô ấy lúc nào cũng vui vẻ, mặc dù có đêm tôi thấy cô ấy khóc một mình. Cô ấy bắt đầu chú ý đến bản thân hơn, biết ăn mặc sành điệu, biết chăm chút mái tóc, móng tay, biết trang điểm nhẹ nhàng. Mọi thứ từ cô ấy rất tự nhiên, cách cô ấy chấp nhận cũng rất tự nhiên.
Thời gian tôi sống với người tình nhiều hơn ở nhà và vợ tôi nói dối các con là bố đi công tác. Sống với người tình càng nhiều tôi càng cảm thấy mọi điều không như tôi nghĩ. Nàng cũng có lúc lôi thôi như vợ tôi, cũng có lúc cáu bẳn quát mắng con bằng những lời lẽ đay nghiến. Cằn nhằn chuyện này nọ của tôi... Nói chung, nếu trước đây tôi coi cuộc hôn nhân của mình như tù ngục thì đây chỉ là hình thức chuyển từ nhà tù này sang nhà tù khác mà thôi. Tôi bắt đầu nhìn nhận lại và thấy sự lạc quan của vợ tôi khiến cuộc sống luôn dễ chịu. Cô ấy chẳng bao giờ quan trọng hóa một vấn đề nào đó, cô ấy không thể hiện sự phức tạp không có nghĩa là thiếu nội tâm...
Tôi bắt đầu ít đi “công tác” và ngủ ở nhà nhiều hơn. Đôi lúc tôi lén lút ngắm vợ mình và cảm thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp, bản lĩnh và luôn sống lạc quan, yêu đời dù bất cứ hoàn cảnh nào.
Và cuối cùng, một ngày kẻ tham lam ích kỷ là tôi cũng phải lựa chọn bản án cho chính mình. Vợ tôi nói rằng thời gian qua đối với mối quan hệ của chúng tôi là quá đủ. Cô ấy tin tưởng rằng không có tôi mẹ con cô ấy vẫn sống tốt. Và cô ấy yêu cầu giải phóng cho tôi để toàn tâm toàn ý cưới người phụ nữ kia. Không còn cách nào khác, tôi đành ngậm ngùi ra đi.
Đêm cuối cùng ở nhà, tôi đề nghị được cùng cô ấy “yêu” lần cuối. Cô ấy vui vẻ chấp nhận.
Vậy là, đêm xuống, chúng tôi nằm chung một chiếc giường một cách ngượng ngịu. Đã lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ nữa, nhưng cảm giác được gần gũi bên cô ấy khiến tôi hồi hộp. Và khi tôi hôn, những giọt nước mắt cô ấy mằn mặn thấm vào môi tôi, cô ấy đã khóc. Đêm hôm ấy, chúng tôi yêu nhau như đôi tình nhân sắp sửa chia ly, êm ái, mặn nồng, khổ đau. Nhưng thật tuyệt vời, tôi nhận ra cô ấy thật sự làm cho tôi cảm thấy sự nồng ấm, chan hòa. Cảm giác đó tuyệt vời đến nỗi, sáng hôm sau tôi không muốn rời đi.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống tuy mới mà không hề mới với tôi. Ngọn lửa ân ái với người vợ mới mau chóng tắt lịm bởi những toan tính của cuộc sống, với những hồi tưởng với vợ cũ.
Mặc dù vẫn thương vợ mới rất nhiều vì cô ấy đã hy sinh và chấp nhận làm người tình của tôi trong suốt mấy năm qua mà không than oán. Nhưng mỗi lần chúng tôi “gần gũi” nhau, tôi chỉ nhớ đến vợ cũ. Cái cách cô ấy “yêu” cũng đơn giản như cô ấy sống, nhưng lại khiến cho tôi vô cùng hạnh phúc, thăng hoa. Bởi khi “yêu” cô ấy, không bao giờ tôi có cảm giác bị áp lực như với vợ mới bây giờ.
Gần đây, không hiểu do tuổi tác hay do những hoài niệm xưa cũ khiến tôi lâm vào tình trạng “lười yêu”. Tôi không muốn làm chuyện ấy, và nếu có làm cũng phải mất khá nhiều thời gian “khởi động”. Đôi lúc “khởi động” cũng không thành công, hai vợ chồng đành phải đi ngủ trong tình cảnh không thoải mái, nhất là vợ tôi, cô ấy tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
Có thể một thời gian nữa, tôi sẽ hoàn toàn lãnh cảm với “chuyện ấy” và biết đâu đó cũng là ngọn nguồn cho một sự đổ vỡ. Tôi đã bắt đầu thấy sợ.

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
