Bà Quỳnh giận bầm gan tím ruôt, định xông vào phòng vạch mặt đứa con dâu trơ trẽn, nhưng bà cố gắng ghìm được cơn giận, bởi trong nhà con dâu bà đang vui mạch chuyện, nó đang cười khoái chí khoe chiến công “xỏ mũi” được cả nhà chồng…

    Ảnh minh họa.

    Ảnh minh họa.

    Bà Quỳnh nằm trùm kín chăn, rên hừ hừ phần vì ốm mệt, phần vì uất ức nhưng chẳng dám gọi điện thoại cho vợ chồng thằng cả, thằng hai… Khi Tuyết đến nhà bà Quỳnh lần đầu tiên, bà Quỳnh khấp khởi mừng cho thằng Tùng, con trai út của bà có phước, bởi Tuyết nhanh nhẹn, khéo mồm khéo miệng, lại xinh đẹp. Nhưng chồng bà và các con lại bảo nhìn Tuyết cứ giả tạo thế nào ấy, cả mấy người bạn bà Quỳnh cũng đồng tình với nhận xét đó.
    Riêng bà Quỳnh lại thấy hài lòng với những món quà Tuyết mua, lúc thì mảnh khăn nhung, lúc thì chiếc quần gấm, khi thì lại là lọ mật gấu, hay hộp sâm cho hai ông bà. Tùng cũng “kết” Tuyết, nên chẳng có lý do gì mà gia đình phản đối chuyện hôn nhân của họ. Tuyết về làm dâu gia đình bà Quỳnh trong sự chào đón vui vẻ của mọi người. Chồng bà Quỳnh là con trưởng một dòng họ lớn, nên việc các con trai ông bà sống quây quần trên cùng một mảnh đất của họ tộc là điều đương nhiên. Nhưng Tuyết thì lại thấy vướng mắt, không tự nhiên chút nào, cô rắp tâm nịnh nọt mẹ chồng bán đất để chia chác cho vợ chồng cô ra ở riêng. Tuyết ngọt nhạt với bà Quỳnh lắm, mở mắt ra là “mẹ ơi, mẹ à”, đi đâu về cũng quà bánh chu đáo, khiến bà Quỳnh “không chê con dâu vào đâu được”…

    Được sự bàn bạc thống nhất của vợ và các con, cuối cùng chồng bà Quỳnh cũng đồng ý bán đi mấy chục mét đất sát mặt đường, số tiền gần 2 tỷ đồng bán đất, hai ông bà định để lại khoảng hai trăm triệu để gửi tiết kiệm, còn lại sẽ chia đều cho các con. Tuy nhiên, khi tiền bán đất còn chưa kịp thu hết, ông bà Quỳnh đã nghe con dâu cả kể lể với hàng xóm là công sức vợ chồng nó bao năm qua vun vén cho gia đình chồng, việc chia đều là không công bằng, rằng ông bà Quỳnh ăn ở không biết điều quý con dâu nọ, ghét bỏ con dâu kia. Bà lại nghe con dâu thứ hai than phiền ông bà hà khắc, không biết đối nhân xử thế với bên sui gia, nên ông bà sui gia chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, lần này bán đất mà không chia chác hợp lý, nó sẽ xúi chồng ra ở riêng, chẳng cần ở đó mà hầu hạ hai ông bà già không biết điều. Bà Quỳnh nghe hàng xóm, nghe mấy bà bạn già nói lại mà tức lộn cả ruột, bà nào có thiên vị đứa nào, chẳng qua con Tuyết nó tốt, biết chăm sóc vợ chồng bà thì bà quý nó, chứ chuyện của nả, chia bôi, ông bà nào có để đứa nào hơn thiệt, sao mà mấy đứa con dâu bà nó lại chẳng biết điều thế. 
    Ông bà quyết định triệu tập cuộc họp gia đình, bà Quỳnh nói thẳng những điều “tai nghe” cho mấy đứa con, để xem chúng liệu bề mà sống. Nếu chúng biết điều xin lỗi ông bà một câu thì ông bà cũng chẳng để bụng làm gì, đằng này hai đứa con dâu lớn cứ cãi nhem nhẻm, chúng không thừa nhận đã nói những điều đó với mọi người, chỉ có con Tuyết là nhanh nhảu đỡ lời: “Chúng con xin lỗi đã để cho bố mẹ phải nghĩ ngợi phiền lòng, nhưng dù chuyện gì, bố mẹ cũng phải nghe hai tai, phải hỏi xem những lời nói đó từ đâu mà có chứ cứ một mực nói cho các chị con cũng thấy tội cho các chị. Tuy nhiên, nếu hàng xóm đã đích danh nói là nghe những điều không hay đó từ phía hai chị, các chị cũng kiểm điểm lại xem mình có nói điều gì sơ suất không, dẫu sao cứ xin lỗi bố mẹ một câu rồi nhận lỗi về mình, bố mẹ rộng lượng cũng không chấp nhặt…”. Hai bà chị dâu tím mặt vì giận khi nhìn thấy cô dâu út thơn thớt nói cười với bố mẹ chồng. Nhưng các cô nhất định không xin lỗi, nếu thế hóa ra các cô thừa nhận đã nói xấu gia đình chồng à?
    Bà Quỳnh tức nghẹn cổ khi hai đứa con dâu cứ lì mặt ra, con dâu thứ hai còn ấm ức khóc lóc. Thằng cả, thằng hai cũng chẳng biết khuyên vợ một câu, không đời nào chúng đơm đặt chuyện gia đình, ông bà Quỳnh phải có trách nhiệm điều tra xem nguồn gốc những điều tiếng đó từ đâu... Mấy ngày liền vợ chồng thằng cả, thằng hai cứ lầm lì mặt giận, chỉ có vợ chồng thằng út là vẫn đon đả với ông bà. Không chịu được cảnh “mặt giăng mặt giời” với các con, bà Quỳnh thẳng thừng tuyên bố đứa nào không ưa ông bà cứ tự động chuyển đi chỗ khác mà ở, còn nếu không xin lỗi ông bà một câu về chuyện đàm tiếu kia, ông bà cũng chẳng cho đồng nào. Thực ra bà Quỳnh tức thì tuyên bố thế, chứ ông Quỳnh cũng thấy như thế là không phải với các con, mỗi đứa mỗi tính mỗi nết nhưng đứa nào cũng là con, nên ông bảo bà việc gì cũng nên bình tĩnh suy xét…
    Bà Quỳnh tưởng đâu nói vậy, mấy đứa con bà biết điều mà nhận lỗi, không ngờ mấy ngày sau vợ chồng thằng cả xin phép ra ngoài ở riêng, thằng hai cũng bắt chước anh chị cả ra ngoài thuê nhà ở cho yên chuyện… Các con đi rồi, bà Quỳnh thấy quạnh quẽ buồn, đêm nào bà cũng khó ngủ, nhất là những ngày này, thằng Tùng đi công tác nước ngoài, bà Quỳnh càng thấy nhà cửa vắng hiu, vắng hắt. 
    Đêm nay cũng như mọi đêm, bà Quỳnh lại mất ngủ, cái bệnh già đã khó ngủ lại phải dậy đi vệ sinh, sợ chồng và con dâu mất ngủ, bà Quỳnh không bật điện mà nhờ vào ánh sáng nhạt nhòa từ phòng khách rón rén men theo cầu thang. Ngang qua phòng con dâu, chỉ có ánh hồng nhạt từ đèn ngủ hắt ra, nhưng hình như có tiếng rúc rích cười, con Tuyết đang anh anh em em nói chuyện với ai đó, chắc là thằng Tùng, bà Quỳnh mỉm cười độ lượng nghĩ đến tình yêu của đôi trẻ. Nhưng, bỗng bà nghe tiếng con Tuyết gắt nhẹ: “Anh đừng có đến bây giờ, ông bà bô biết thì chết. Khiếp, hôm qua vừa “ấm ớ” với người ta cả đêm, hôm nay đã bày đặt nhớ với nhung. Mà anh cũng giữ ý tứ hộ em, ông Tùng nhà em biết thì hỏng chuyện…”. Bà Quỳnh xây xẩm mặt mày, dù chẳng nghe thấy bên kia nói gì, nhưng bà biết đó không phải thằng Tùng mà là bồ con Tuyết. Bà giận bầm gan, định xông vào phòng vạch mặt đứa con dâu trơ trẽn, nhưng bà cố gắng ghìm được cơn giận, bởi trong nhà con dâu bà đang vui mạch chuyện, nó đang cười khoái chí về chuyện gì đó như là tiền đất, tiền cát. 
    Nép vào cửa, bà Quỳnh căng tai nghe, con dâu bà đang thuật lại cái cách nó đánh tiếng xấu cho hai đứa chị dâu, xui ngọt được bà mẹ chồng đuổi vợ chồng “lão cả, lão hai” ra khỏi nhà, số tiền bán đất, vợ chồng con Tuyết nhận phần được chia, phần còn lại chúng xin ông bà cho chúng vay đầu tư mở rộng Cty. Đang lúc giận vợ chồng mấy thằng lớn, ông bà đồng ý đầu tư cho hai vợ chồng thằng Tùng… Rồi Tuyết còn nói bà Quỳnh già đời mà còn ngu ngốc, không phân biệt được thật giả, Tuyết có yêu gì bố mẹ chồng, mà yêu cái cơ ngơi của nhà chồng thôi. Rồi những thói quen vặt vãnh của người già, Tuyết cũng đem ra châm biếm, mỉa mai để cười cợt… Đến cái đoạn Tuyết nói chỉ mong “ông bà bô chồng mau chóng chết đi để được thừa hưởng gia tài” thì bà Tuyết không thể chịu đựng được nữa, cơn đau tim dâng lên làm bà ngã quỵ xuống đánh rầm một tiếng, thân hình già nua của bà lăn theo mấy bậc cầu thang…”.
    Bà Quỳnh được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bà bị ốm quỵ mấy ngày. Buồn đau khiến bà không thở được, cũng chẳng thiết ăn thiết uống gì. Mấy ngày này con Tuyết bỏ về nhà bố mẹ đẻ, chỉ có vợ chồng thằng cả, thằng hai biết chuyện thay phiên đến chăm sóc. Tuy nhiên, bà Quỳnh chẳng dám hé răng nói lại những chuyện đã nghe thấy. Bà cố đợi thằng Tùng về, rồi ông bà lại họp gia đình, nhưng lần họp này, chính bà sẽ kể hết chuyện và xin lỗi các con… Rồi tùy chúng định liệu mọi chuyện!

    Authors: Phong Lan - Tổng Hợp từ Internet



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Tiệm rượu?
Steve's Liquor Vùng: Springvale Sth. Phone: 9708 2535
Xem thêm

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale



Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ