Khi đôi tay đã buông lơi, câu yêu cũ mèm cố cưỡng cầu cũng chỉ thấy toàn dối trá, lọc lừa
Một ngày thức dậy, tôi đọc được đôi ba dòng vụn vặt về những cuộc chia ly. Ngẫm lại, sau những gì đã trải qua tôi rút ra được bài học, rằng dù yêu đến mấy nhưng một khi tim đã chất đầy bi thương thì hãy can đảm buông tay. Bởi nhiều lúc chọn rời đi cũng chính là giải thoát bản thân khỏi những nỗi buồn đau không điểm dừng.
Nếu ai nói tình yêu không cần can đảm thì có lẽ người ấy chưa từng trải qua những cảm xúc nồng nàn của trái tim chệch nhịp. Ngay từ khi bắt đầu thương nhớ một người là chúng ta đã can đảm để đối diện với niềm vui, nỗi buồn của thứ tình cảm khó đoán.
Dù yêu đến mấy nhưng tim đã chất đầy bi thương thì hãy buông tay.
Ngày còn yêu ai mà không nuôi những mộng tưởng về cái kết đẹp như giấc mơ ngọt ngào. Ngày tình tan vỡ, ôm trái tim vụn vỡ thương đau, tôi không còn niềm tin trọn vẹn về những lời hứa của đàn ông. Sự lừa dối hiển hiện ngay trong những hứa hẹn, lời hứa thì có một nhưng lại dành cho hai người. Vậy hà cớ gì buộc tôi phải chấp nhận san sẻ tình cảm? Anh có quyền gì ép tôi phải sống cuộc đời như một đứa ngốc hết lòng với kẻ phản bội?
Bức tranh tình yêu sẽ chẳng còn có ý nghĩa gì nếu như chỉ có một người tô vẽ. Những ngày sau chia tay, tôi cào cấu nỗi nhớ, chặn ngang dòng nước mắt chực tuôn trào bất cứ lúc nào. Ở đời, điều gì càng sâu nặng càng bi ai, tình yêu chất đầy thương tổn lại càng dai dẳng, sâu thẳm nỗi đau. Vào thời khắc chúng ta buông tay nhau đi về hai phía ngược đường nghĩa là gạt đi những kỷ niệm của quá khứ, tựa như một cánh cửa tự nhiên khóa lại. Tôi tự nhủ, rốt cuộc đến cuối cùng tôi cũng đã có thể can đảm rời bỏ thứ tình cảm tưởng chừng khắc cốt ghi tâm.
Không sai khi nói rằng có những người đã buông tay là cả đời không tìm thấy. Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần chân thành thì rồi tình cảm sẽ được hồi đáp một cách xứng đáng. Nhưng mọi thứ trên đời không khó đoán bằng lòng người, và cứ thế chúng mình bình thản nói lời xa nhau.
Sau những nhớ thương nhạt dần theo thời gian, cứ dùng dằng mãi sẽ chỉ khiến cả hai thêm mệt mỏi, thế nên trả nhau về lại với tự do. Có người nói buông tay đôi khi cũng là một dạng của hạnh phúc, và kết thúc chưa hẳn đã tồi tệ như chúng ta thường nghĩ. Chuyện tình như thế, có lẽ đã đủ làm vừa lòng nhau, đủ để tôi hiểu rằng anh không phải là người cuối cùng đồng hành trên chặng đường ngày sau.
Buông tay thôi, hạnh phúc xưa cũ giờ chỉ còn là kỷ niệm. Tôi chấp nhận ghim vết cắt sâu hoắm, tựa như ly cà phê đã nguội ngắt dù cố hâm nóng lên thì đã đắng lại càng đắng hơn. Chỉ là đôi tay đã buông lơi, câu yêu cũ mèm cố cưỡng cầu cũng chỉ thấy toàn dối trá, lọc lừa.
Nói lời giã biệt một chuyện tình quả thực chẳng mấy dễ dàng, nhưng âu cũng là số phận an bài, lòng người đổi khác nên kẻ ở lại như tôi biết làm gì hơn. Cánh cửa cũ đóng khép lại để đón chờ những hạnh phúc đủ đầy hơn ở phía trước…
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/du-yeu-den-may-nhung-tim-da-chat-day-bi-thuong-thi-hay-buong-tay-SXqsVXbcEJsUZ.html