Hãy cùng tôi đi đến tận trăm năm
Những dòng tôi sắp buông xuống đây là những dòng tôi muốn viết về những người bạn đặc biệt, quan trọng đặc biệt thân thiết như máu chảy trong cơ thể của tôi vậy. Mà nếu không có những người bạn đó thì tôi sẽ chẳng tồn tại được sẽ chẳng có mặt được trong cõi đời này. Những người bạn tôi đã bên tôi như hình với bóng ngay từ khi tôi được sinh ra và cho đến ngày hôm nay, những người bạn đã luôn bên tôi chưa bao giờ rời xa tôi dù chỉ là giấy phút. Những người bạn cho tôi biết thế nào là buồn vui là khổ đau là ước vọng là hạnh phúc, những người bạn mà tôi tin sẽ đi cùng tôi suốt trên con đường còn rất dài nữa ở mai sau. Đó là cái đầu của tôi, là trái tim của tôi, là đôi mắt của tôi, là giọng nói của tôi và là giọng hát của tôi.
Có lẽ hơi mắc cười đúng không mọi người, vì đó là những bộ phận của cơ thể của một con người. Mà đã là con người thì ai cũng có, chỉ là hình dáng màu sắc kích thước và cả những suy nghĩ những tâm tư thì khác nhau, có lúc là rất khác nhau nữa.
Tôi nói đến cái đầu của tôi trước nhé.
Thật ra tôi chỉ nhìn thấy đầu của tôi qua gương mặt và qua mái tóc, chứ còn bên trong như nào là tôi chịu. Nhưng tôi nhớ khi tôi được đi học lúc còn nhỏ là tôi học môn khoa học đời sống hay sao, là tôi biết bên trong cái đầu của một con người gồm có não bộ và các dây thần kinh chằng chịt. Tôi nhớ đã được nhìn thấy qua hình ảnh được vẽ trong sách và cả trên bảng của cô giáo dạy bộ môn đó, đó là một hình ảnh toàn là một khối dây nhợ loằng ngoằng như được quấn lại thật chặt như hình một con rắn vậy đó. Mà tôi đã từng rất tò mò là tại sao mỗi người đều có một bộ não một khối óc giống nhau như vậy, nhìn chúng rất mềm mại và uyển chuyển, vậy mà có thể điều khiển tất cả hoạt động và suy nghĩ của con người từ lúc người ta được sinh ra cho đến khi người ta chết đi. Mà tôi tin cái đầu của tôi cũng vậy đó, cũng có một bộ não giống hết với cái hình vẽ kia, nhưng chắc độ lớn nhỏ của mỗi người là khác nhau. Tôi chỉ thấy chính cái đầu của tôi đã cho tôi trí khôn, sự suy nghĩ, cho tôi sự thông minh, sự tính toán và biết cân nhắc trước sau, biết tỉnh táo, biết đứng vững trước những sự việc những biến cố của cuộc đời. Tôi tin là cái đầu của tôi đã được nuôi dưỡng, được lớn lên, được phát triển là nhờ vào tình thương sự chăm sóc và dạy dỗ của ba má tôi suốt bao năm tháng. Cái đầu tôi đã cho tôi biết học câu chữ, biết học những bài học của bài vở, của những kiến thức của trường lớp. Cái đầu của tôi cho tôi biết học những bài học của cuộc đời, cho tôi những suy nghĩ về sự đúng sai, cái đầu của tôi cho tôi biết phân biệt những điều tốt xấu của cuộc sống này. Cái đầu của tôi cho tôi biết đâu là lẽ phải là điều hay đâu là những điều bất công những điều xấu xa cần phải tránh, và cái đầu của tôi cũng cho tôi ngày càng nhiều vô số những điều lớn nhỏ đáng để tôi học tập và noi theo. Tôi yêu những suy nghĩ, những hiểu biết qua bao năm tháng mà cái đầu đã cho tôi được nhiều đến thế, rồi ngay cả ở giờ phút này tôi vẫn đang sử dụng đến cái đầu, đang vận dụng cái đầu với hết những công suất của cái đầu, của khả năng của cái đầu của riêng tôi.
Mà có rất nhiều lần tôi hay nghe nhiều người than phiền là sao tôi đau đầu quá, sao tôi mệt mỏi quá, chắc vì công việc nhiều hay suy nghĩ nhiều quá, rồi người ta phải uống thuốc nữa để cho mau khỏe lại. Tôi cũng vậy đó, thỉnh thoảng tôi cũng hay bị đau đầu, có lúc là bị mất ngủ nữa, nhưng tôi rất ghét uống thuốc. Tôi chỉ thấy thương rất thương cái đầu của tôi mà thôi, vì nhờ có cái đầu mà tôi được như ngày hôm nay, nhờ có cái đầu mà tôi được sống làm người và thành người, được yêu thương và được sống một cách có ý nghĩa nhất để tôi luôn được là chính tôi.
Trái tim của tôi cũng vậy, cũng là một bộ phận một cơ quan của cơ thể tôi vô cùng quan trọng, vì nếu không có trái tim vì nếu tim không đập thì người ta sẽ chết. Tôi chỉ cảm nhận được rõ ràng nhất những nhịp đập của trái tim tôi khi tôi vui hay buồn, khi tôi đau đớn căm giận hay hạnh phúc. Tôi trân trọng giữ gìn và yêu quý trái tim mình như một báu vật, vì tôi biết chính trái tim đã cho tôi biết yêu biết ghét biết thương biết buồn, biết nếm trải cái cảm giác có lúc như muốn vỡ tung ra trong lồng ngực có lúc như thấy tim mình bị bóp nghẹt lại. Tôi thấy yêu trái tim mình vì chính trái tim cho tôi thật nhiều những cảm xúc, tôi đã lớn lên, tôi đã sống được, tôi đã làm việc được, tôi đã sống thành người là nhờ những cảm xúc của trái tim đã cho tôi đã mang lại cho tôi. Tôi cũng biết người ta hay nói nếu trái tim bạn quá cuồng nhiệt hay quá đỗi trào dâng một cảm xúc nào đó trong một tình huống nào đó mà bạn không thể kìm chế được thì chính cái đầu sẽ làm điều đó. Mà tôi thấy điều đó rất đúng, tôi chỉ suy ra từ ngay bản thân tôi trong nhiều công việc của tôi là thấy rất rõ, vậy nên mối lương duyên giữa cái đầu và trái tim của tôi là luôn luôn gắn chặt. Mà tôi cảm nhận được một khi cái đầu tôi thật tỉnh táo thật sáng suốt trước bất cứ một sự việc nào thì trái tim tôi cũng biết rung lên những nhịp đập, có lúc dịu dàng nhất lặng lẽ nhất, có lúc thét gào nhất, rồi cái đầu lại ra hiệu cho tôi phải biết giữ lại tất cả cho riêng mình, nên tôi đã ưu tiên với hai người bạn này trước.
Tôi yêu các bạn, cái đầu và trái tim của tôi.
Bạn có thích đôi mắt của bạn không, còn tôi lại rất thích đôi mắt tôi mỗi ngày. Mỗi sáng tôi đều soi vào gương và chăm chút một tí cho đôi mắt được trong sáng hơn long lanh hơn, vì người ta hay nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn. Tôi thấy đôi mắt của tôi luôn chứa đựng rất nhiều điều đó, đôi mắt giúp tôi nhìn thấu được nhìn rõ được mọi người và mọi vật, và đôi mắt của tôi cũng là giác quan nhạy cảm nhất, sắc bén nhất trong những giác quan của cơ thể tôi. Tôi cũng hay chăm sóc đôi mắt mỗi ngày bằng cách hay nhỏ thuốc sát trùng để giữ ẩm cho lòng mắt và rửa sạch đi những bụi bẩn ngoài những con đường mà tôi hay đi. Người ta nói đôi mắt chính là nguồn ánh sáng duy nhất của mỗi con người, vì cho dù như nào thì đôi mắt cũng giúp người ta được sống được, đi lại được, học tập được, vui chơi được bay bổng khắp chốn khắp nơi. Đôi mắt của tôi còn giúp tôi rất nhiều trong việc nhìn rõ được con đường tôi đi, và giúp tôi nhìn thấy được chính xác những tốt xấu những trắng đen đến vô cùng của cuộc sống ngoài kia. Như chính bây giờ đây, đôi mắt đang cho tôi được thực hiện ước mơ của tôi năm nào, đang cho tôi được sống một cách rộng lớn nhất với những gì luôn chật căng trong trí não trong ruột gan của tôi.
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Có nhiều người hay khen giọng nói của tôi nhưng tôi lại thấy tôi có một giọng nói bình thường như bao người. Mà tôi thích làm hơn là thích nói, chỉ là những lúc có thời gian rảnh một chút bên bạn bè là tôi thích chuyện phiếm cho vui, cho được xả stress thôi. Nhưng có nhiều năm công việc của tôi lại liên quan đến giọng nói rất nhiều, là tôi làm công việc tư vấn tuyển sinh cho học sinh cho sinh viên, nên những mùa cao điểm của công việc là tôi nói gần như suốt ngày. Rồi có lúc thấy giọng nói của mình bị khàn đi có lúc còn bị mất cả giọng nói nữa, đến nỗi tôi phải uống thuốc luôn đó. Mà tôi thấy ông trời phú cho con người có được giọng nói để có thể nói lên những điều mình suy nghĩ, để có thể chia sẻ với mọi người những yêu ghét, những đắng cay, những khó nhọc những vui buồn của mình. Cũng như cái đầu, trái tim của tôi thì giọng nói của tôi cũng giúp tôi rất đắc lực trong việc tôi được lớn lên, được sống mạnh mẽ và đầy trách nhiệm, đầy yêu thương giữa mọi người cho đến hôm nay. Như mỗi khi tôi cất giọng lên là tôi thấy yêu hơn bản thân tôi, yêu hơn cái đầu và yêu hơn trái tim của tôi nữa.
Có nhiều người cũng khen tôi hát hay, những lúc đó tôi chỉ cười và thật sự thấy vui vui trong lòng. Tôi biết rất rõ tôi chỉ rất thích hát chứ hát không hay, nhưng kỳ thực là tôi rất thích và rất mê hát nữa. Tôi có thể nghe và bắt chước một ai đó hát là tôi lại cố gắng cho thuộc dù chỉ một vài câu rồi tôi hát theo. Rồi tôi lại hát một mình, lúc đi trên đường, lúc lau nhà, lúc nấu cơm, lúc đi tắm, và cả lúc đang nằm trên giường. Vậy đó, tôi cứ hát có lúc hết bài này đến bài khác, có lúc hát lung tung tùm lum bài khác nhau. Rồi tôi thấy trái tim tôi biết rung cảm nhiều hơn, biết lắng nghe nhiều hơn, biết lặng lẽ cũng nhiều hơn. Mà tôi cũng đã từng viết trong nhiều bài viết là chính giọng hát đã cho tôi có rất nhiều cảm xúc để tôi sống tốt hơn, để tôi biết yêu thương nhiều hơn những đồng loại của mình.
Những người bạn của tôi.
Cái đầu, trái tim, đôi mắt, giọng nói và giọng hát của tôi, tôi đang có tất cả trong tay, tôi đang có các bạn bên tôi mỗi ngày. Tôi biết các bạn luôn rất ủng hộ và luôn rất yêu thương tôi dù tôi có đi trên con đường nào tiếp theo. Vậy luôn nhé, tôi sẽ luôn bên các bạn, chúng ta cùng bên nhau cùng yêu nhau đến tận trăm năm luôn nhé, tôi muốn vậy đó. Một trăm năm chẵn chòi, chẳng hiểu sao tôi rất yêu con số đó.
Những người bạn của tôi, hãy cùng tôi đến tận trăm năm, với yêu thương và với thương yêu thật đầy.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tram-nam-ben-nhau-nw246665.html