Hãy cứ là người bình thường, con nhé!
Con gái năm nay vừa hoàn thành xong chương trình lớp 1. Từ hôm con được nghỉ hè, thay vì ép con học hè hay lập cho con một thời khóa biểu với đủ việc trong một ngày, một tuần, mẹ lại dành cho con khoảng thời gian thoải mái nghỉ ngơi, vui chơi theo cách mà con thích. Bởi mẹ thiết nghĩ, dẫu là xưa hay nay, dẫu gia đình khá giả hay khó khăn thì việc cho con một cuộc đời bình thường, nhất là con được làm chủ bản thân mới thực sự là cách cha mẹ tôn trọng cuộc sống của con.
Từ lúc con sinh ra đến hiện tại là cô bé lên 7 tuổi; từ giấc ngủ, bữa ăn; từ nụ cười, tiếng khóc; kể cả những trận con ốm đau vặt vì thời tiết,… cuộc sống của con luôn bình thường như bao đứa trẻ khác. Ai đó đã nói rằng: “Trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn lại đa số chúng ta là những người bình thường”. Mẹ vin vào niềm tin ấy và cũng chỉ mong con gái mẹ hãy cứ là một người bình thường.
Lớn hơn một chút, từ bước đi chập chững đầu đời, con sẽ không sao tránh khỏi những lần vấp ngã. Những lần như thế, thay vì chạy đến bên, vuốt ve, xoa dịu, dỗ dành con, mẹ luôn để con tự mình đứng dậy. Vì mẹ tin rằng, điều bình thường này sẽ là những trải nghiệm khó khăn đầu đời, là bài học giúp con dần trưởng thành hơn.
Mẹ hỏi con gái: “Ước mơ của con là gì?”. Con nhoẻn miệng cười vô tư: “Con ước trở thành người tốt để giúp đỡ bố mẹ và mọi người!”. Lòng mẹ rưng rưng khi nghe lời con nói. Mẹ càng xúc động và tự hào hơn khi được là người sát kề bên con, nhìn thấy những điều bình thường mà đáng quý phát khởi trong con mỗi ngày.
Con biết đi thưa về gửi, biết cảm ơn khi được giúp đỡ, biết xin lỗi khi phạm sai lầm; con biết quan tâm, chia sẻ với bạn bè, với những người xung quanh; con biết mẹ đang vui hay đang buồn, biết hỏi thăm khi mẹ mệt, biết vòng tay ôm lấy mẹ, động viên, khích lệ mẹ bằng những lời yêu thương… Những điều bình thường thế thôi nhưng đã khiến mẹ cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Con gái thích đọc sách. Những câu chuyện và tấm gương từ sách giúp con nhận ra bao bài học quý, rằng “không nên ỷ lại vào bố mẹ”, rằng “phải mang theo sự tự tin ở bên mình”, rằng “tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình”… Thế rồi, con muốn phụ mẹ rửa chén; con giúp mẹ quét nhà, dọn cơm; con tự giác ngồi vào bàn học bài, tự đọc sách mà không cần bố mẹ nhắc nhở. Những bài học từ sách đã giúp một cô bé bình thường như con dần trở nên chăm ngoan, đáng yêu quá đỗi.
Con nhận ra những bông đậu biếc lim dim mơ màng nơi vườn nhà dưới ánh nắng mai. Con ngạc nhiên trước những ngọn mồng tơi mơn mởn, mỡ màng như những cánh tay mềm mại mà dẻo dai. Con thích thú trước bầy chim chích, chim sâu đang ríu rít nô đùa, miệt mài bắt mồi trên giàn hoa sử quân tử trước sân nhà. Con đắm mình, vẻ ngất ngây trước mùi hương của từng loài hoa, từng loại trái chín trong vườn… Cảm nhận được những thanh sắc bình thường trong cuộc sống sẽ khiến con cảm thấy yêu đời, sống ý nghĩa hơn.
Mẹ hiểu rằng: cha mẹ không nên chuyển sự kỳ vọng quá lớn của mình vào con cái. Mẹ chấp nhận những khiếm khuyết, những sai lầm, những thất bại của con khi biết con đã cố gắng hết mình và luôn biết nghĩ cho người khác. Mẹ mong con hãy cứ là người bình thường, một người bình thường tử tế. Chính những điều bình thường như thế sẽ cho con niềm tin và sức mạnh vào bản thân; con được mọi người tôn trọng, yêu mến – nghĩa là hạnh phúc sẽ luôn đến với con!
Replay Blog Radio: Phía trước luôn có một con đường
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/con-hay-cu-la-nguoi-binh-thuong-nw233236.html