Hạnh phúc dường như đơn giản quá khi nó đến với chúng ta, bởi hạnh phúc chỉ giản đơn là được ở bên gia đình, bên bạn bè, người thân. Hay chỉ là khi những đứa trẻ được hồn nhiên cắp sách đến trường, được vui đùa vô tư không lo nghĩ.

ảnh minh họa
Nhưng đối với tôi, ở một góc khuất nào đó hạnh phúc không phải ai cũng may mắn có được, bởi quanh quẩn đâu đây trong cuộc sống này, trên cái mảnh đất phồn hoa đô thị của Bạc Liêu, còn nhiều và nhiều lắm những mảnh đời chông chênh bất hạnh, thiếu đi cái lẽ ra ai cũng xứng đáng có được, đó là tình thương, là sự quan tâm chăm sóc, dù chỉ là một chút thôi.
Sẽ có ai hiểu được dưới cơ thể tật nguyền dị hình, một mình em quằn quại chống chọi cùng những cơn đau ngày ngày, em nằm đấy co rút trong cái xó của riêng mình, đôi mắt vô hồn mệt nhoài vì sự lạc lõng cô lập với thế giới quanh em…
Rồi cả khi cái cơ thể ốm yếu teo tóp ấy ngồi bệt bên vệ đường dưới cái rét co ro mà trên tay vẫn cầm chặt những tờ vé số, miệng ú ớ không thành tiếng, vì miếng cơm manh áo.
Cuộc sống bon chen, tấp nập trong lòng thành phố hiện đại ngày nay, khiến cho con người ta trở nên hờ hững với những hình ảnh xót xa ấy.
Thế nên, nó cứ tiếp diễn một cách nhạt nhẽo, lạnh lùng thế đó. Đôi khi, tôi lại bắt gặp những nụ cười mà em ngây ngô chẳng hiểu vì sao? Nụ cười méo mó, ú ớ không thành tiếng ấy có thật sự là niềm vui? hay bởi chính em cũng chẳng biết niềm vui của một đứa trẻ là như thế nào?
Có những ánh nhìn như xoáy thẳm vào không trung, không điểm tựa, cũng chẳng có điểm dừng bởi đời em là thế, mù mịt với những niềm đau không có bất kì bến đỗ nào để em có thể dựa dẫm. Đôi tay gầy guộc khô héo ấy như bám víu vào từng sợi chỉ mong manh, vào cái gọi là lòng cảm thương, cái gọi là san sẻ một cách mong manh, yếu ớt. Để rồi chính em dù chỉ một lần nếm được mùi vị hạnh phúc, để nụ cười em không còn ngây ngô, để ánh nhìn em không còn vô hồn…
Và để chính em được một lần thoát khỏi những khung cửa giam cầm mà đời vô thường đã xem em như thể là vật vô tri,vô giác.
Một góc khuất khác trong xã hội này đôi lần ta bắt gặp mà vẫn lặng lẽ bước qua nhau, đó là hình ảnh của những cụ ông, cụ bà với dáng dấp còng vo vì gió giông bão táp của cuộc đời. Những nếp nhăn hằn sâu lên khóe mắt vì mỏi mệt và đớn đau do bệnh tật, và hơn thế nữa là cái ánh nhìn ấy như xoáy sâu vào tâm can những ai đôi lần thấm thía cái gọi là tình thân bị tụt mất khỏi tầm tay.
Cay đắng thay bởi cuộc sống khắc nghiệt này đã là thế "Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày”. Không phải ai cũng hiểu hai từ Đạo - Nghĩa và không phải ai khi đã hiểu rồi thì sẽ ghi tạc nó vào tim. Rồi cuối cùng những người phải lãnh đủ mọi cay đắng trong vòng xoáy nghiệt ngã này, không ai khác mà chính là những con người già nua bất lực ấy.
Dưới mái nhà liêu xiêu vách có vách không, mặc cho gió mưa tàn nhẫn đẩy đưa những mảnh đời này trôi dạt về một chốn chẳng bình yên. Để rồi đêm đêm họ ngậm ngùi xót xa rơi từng giọt mặn đắng và bất lực trước sự vùi dập của một kiếp người. Chẳng thể thấy được nụ cười, mà chỉ thấy được ở họ một nỗi buồn vô tận vì sự trống vắng trong tâm hồn, sự thiếu thốn về tình thân, đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn họ, co ro nằm đấy cầu mong những tia hy vọng nhỏ nhoi và mơ về ngày đoàn viên, mơ về một ngày được khỏe mạnh cùng con cháu.
Nhưng dường như trong giấc mơ ấy chính họ cũng biết rằng mơ sẽ chỉ mãi là giấc mơ, để rồi phía sau cái bóng co ro vì gió sương ấy là sự hụt hẫng, sự cay đắng xót xa khi họ hoàn toàn bất lực và cam chịu trước số phận.
Đó chỉ là góc nhỏ nào đó trong cuộc sống này về cái gọi là hạnh phúc mong manh. Hạnh phúc giản đơn đối với chúng ta nhưng hãy nhớ rằng điều giản đơn ấy là một điều may mắn và kì diệu, bởi không phải bất kì ai cũng có được. Vì thế hãy trân trọng những điều mong manh ấy và đừng bao giờ trách móc hay than thở trước những khó khăn.
Đừng bao giờ nghĩ rằng, tôi và bạn là những kẻ vô dụng bất tài khi chúng ta may mắn có cả hai tay hai chân. Và dù chỉ một lần thôi, đừng để trái tim may mắn được đập những nhịp đập bình thường của tôi và bạn trở nên lạnh lùng hay vô cảm, mà hãy làm những điều có ý nghĩa. Đó là đồng cảm, là san sẻ, là cho đi…bởi một khi cho đi là ta đã nhận lại hơn gấp ngàn lần.

